Chương 52 Nói Lời Trăn Trối

Thẩm Lan và Thẩm Úc ở bên cạnh, gương mặt nhỏ lộ ra vẻ kiện định.

Mặc dù bọn họ còn nhỏ, nhưng mà chuyện đã trải qua có khi còn nhiều hơn một số người lớn, bọn họ có thể nghe hiểu lời bàn luận lúc trước của mọi người.

Có lẽ Lục Kiều Kiều thật sự bị người Lục gia bỏ thuốc đưa đến đây, cho nên nàng mới đốt xử không tốt với bọn họ như vậy.

Sau đó biết Lục gia mới là nơi ăn thịt người không nhả xương nên đã nghĩ thông, muốn yên ổn chung sống với cha của bọn họ?

Thẩm Úc liếc nhìn Thẩm Lan một cái, con ngươi của Thẩm Lan giật giật, Thẩm Mạt lại kéo Thẩm Lan: “Nương, đáng thương……”

Cô bé cũng không biết đáng thương là cái gì, nhưng mà mọi người đều nói nương đáng thương, có lẽ chính là đáng thương.

Nghe được lời này, Thẩm Úc và Thẩm Lan đều mím chặt môi, nhưng mà ở trong lòng, thái độ đối với Lục Kiều Kiều đã chậm rãi xảy ra thay đổi mà bản thân bọn họ không muốn thừa nhận và nhìn thẳng.

Mọi người đang chờ, chợt nghe thấy giọng nói hùng hổ của Lục lão nhị ở cách đó không xa.

Lục Kiều Kiều nhìn lại, chỉ thấy Lục lão thái dẫn theo Lục lão nhị và Lục Thăng Thăng, Lục Tiên Tiên tới đây.

Lục lão nhị vào cửa, hoàn toàn không để ý Lưu thị còn ở trong tay Lục Kiều Kiều, chỉ vào nàng chửi: “Tiện nhân nhà ngươi, ngươi cũng dám bắt nhị thẩm của ngươi, còn tống tiền nhà ta, ngươi thật sự là súc sinh mà”

“Đường tỷ, ngươi làm gì vậy? Có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Ngươi bắt cóc nương của ta, nếu ta đi báo quan thì ngươi xong đời rồi”

Giọng nói của Lục Tiên Tiên trong trẻo, mặc bộ váy vải thô màu hồng nhạt, đầu búi tóc kiểu song nha, mềm mại yếu đuối, dáng vẻ xinh đẹp, nhưng cũng là một người không phân xanh đỏ đen trắng.

Lục Kiều Kiều không để ý tới hai người này, nhìn về phía Lục lão thái: “Đồ đâu?”

“Thứ gì? Lục Kiều Kiều, hiện tại người muốn gϊếŧ người chính là ngươi, người sai chính là ngươi, còn dám đòi đồ vật của bọn ta sao?” Lục Thăng Thăng cười nhạo nói.

Bọn họ cũng không tin Lục Kiều Kiều thật sự dám ra tay gϊếŧ Lưu thị, mỗi người đều không hề sợ hãi mà trừng nàng.

Lục Kiều Kiều thấy vậy, cũng không nói lời vô nghĩa, nhìn về phía lí chính và các thôn dân nói:

“Ta kéo Lưu thị xuống địa ngục, xin các vị giúp ta quan tâm mấy đứa nhỏ, trong nhà còn một ít tiền bạc, xin lí chính làm chủ để bốc thuốc trị thương cho tướng công của ta”

Nói xong Lục Kiều Kiều lập tức giơ cao con dao phay, chợt chém về hướng cổ của Lưu thị.

Mọi người thấy vậy, đều bị dọa hoảng sợ, Lục lão thái vội vàng xông lên phía trước: “Ngươi chờ một chút, ta đưa cho ngươi, ta đưa cho ngươi”

Nói dứt lời, giống như sợ Lục Kiều Kiều không chịu dừng lại, bà ta lập tức móc một túi bạc trong lòng ngực ra ném đến trước mặt Lục Kiều Kiều, sau đó xoay người chạy đến phía sau một cây đại thụ ngoài sân lấy một phần văn phòng tứ bảo ra.

Lúc trước Lục lão thái về nhà nói Lục Kiều Kiều muốn gϊếŧ Lưu thị, Lục lão nhị và mấy người Lục Tiên Tiên đều không tin, đều cảm thấy Lục Kiều Kiều chỉ hù dọa bọn họ, vì vậy đến đây thử như vậy.

Hiện giờ Lục lão thái nghe Lục Kiều Kiều nói lời trăn trối, hung tợn chém dao về phía cổ của Lưu thị, bà ta cũng không dám tiếp tục giả vờ nữa, nếu Lưu thị thật sự chết, bà ta cũng không biết phải giải thích với nhà mẹ đẻ thế nào.

Nhìn thấy bạc và văn phòng tứ bảo bày ra ở trước mặt, Lục Kiều Kiều lập tức đẩy Lưu thị ra.

Lưu thị bị dọa sợ vỡ gan, cuộn tròn đến bên người Lục lão nhị muốn tìm chỗ dựa vào.

Nhưng Lục lão nhị ngửi được mùi khai nướ© ŧıểυ trên người bà ta thì chỉ cảm thấy thật đen đủi, một tay đẩy người văng ra, vung cánh tay lên muốn đánh về hướng Lục Kiều Kiều.

Mọi người thấy vậy đều sôi nổi muốn đi lên ngăn cản, đột nhiên nghe được một tiếng “vèo”, một viên đá bay ngang qua trước mắt mọi người, thẳng tắp đập vào đùi Lục lão nhị.

Lục lão nhị quỳ gục xuống đất vang lên tiếng “bùm”.