Chương 48 Vạch Trần

Nghĩ như vậy, lí chính trầm giọng nói: “Béo Nha, dù sao bọn họ cũng là bà nội và nhị thẩm của ngươi, nếu không phải thù sâu hận lớn gì thì chúng ta từ từ nói chuyện, đừng động đao động kiếm”

Lục Kiều Kiều nghe vậy, chỉ vào Lục lão thái đang giả chết và Lưu thị nói: “Sao không phải là thù sâu hận lớn? Bọn họ thấy tướng công của ta bị bệnh nặng, ép ta tái giá là nhỏ, hoặc là thấy ta không chịu tái giá nên muốn bán con của ta là nhỏ?”

Mọi người nghe vậy thì đều thay đổi sắc mặt.

Sôi nổi nhìn về hướng hai mẹ chồng nàng dâu trên mặt đất kia.

Giờ phút này Lục lão thái còn đang giả vờ hôn mê bất tỉnh, chỉ có Lưu thị lập tức đứng lên nói: “Lục Kiều Kiều, ngươi nói bậy bạ, rõ ràng là ngươi không muốn ở lại Thẩm gia, cũng không muốn dẫn theo mấy cục tạ này, ta và bà nội của ngươi thấy ngươi đáng thương nên mới tìm hôn sự khác cho ngươi”

“Con mắt nào của người thấy, lỗ tai nào của ngươi nghe được là ta không muốn ở lại Thẩm gia?”

Lục Kiều Kiều hỏi lại.

“Ngươi…” Lưu thị bị hỏi mà sửng sốt, muốn tìm chứng cứ, nhưng trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Ngay lúc bà ta hết đường chối cãi, Lục lão thái năm trên mặt đất đột nhiên kêu lên một tiếng “Ôi chao”.

Lục thị thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, giả vờ nôn nóng nói: “Nương, người sao rồi? Đều là con dâu vô dụng, không bảo vệ được nương, cháu gái nuôi từ nhỏ đến lớn, sau khi gả chồng lại ra tay với chúng ta”

Lưu thị vừa nói ra lời này, mọi người cũng sôi nổi gật đầu, khuyên nhủ Lục Kiều Kiều:

“Béo Nha, dù gì bà nội cũng nuôi ngươi khôn lớn, tám phần là thật sự lo lắng cho ngươi, ngươi không muốn gả thì từ từ thương lượng là được.”

Lục Kiều Kiều nghe vậy thì nhíu mày, mọi người thường nói ơn sinh không bằng ơn nuôi dưỡng, hôm nay nếu nàng không đứng về bên có lý, chỉ sợ sẽ thật sự bị Lục lão thái và Lưu Thị hãm hại.

Đôi mắt hạnh của Lục Kiều Kiều khẽ nhúc nhích, nói với đại nương khuyên nhủ mình ở bên cạnh: “Thương lượng? Lúc trước bọn họ bắt ta gả cho Thẩm Diệu cũng không thương lượng gì với ta, bỏ thuốc liền…”

Lục Kiều Kiều giả vờ không thể nói tiếp, che mặt lau nước mắt.

Mọi người nghe vậy thì đều lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ.

Đại nương khuyên nhủ Lục Kiều Kiều lúc vừa rồi cũng nghẹn họng nhìn trân trối, giống như ngại bẩn mà vẫy ống tay áo về hướng Lục lão thái và Lưu thị:

“Lục gia các ngươi thật sự làm người ta mở mang tầm mắt, thì ra hôn sự của Béo Nha là như vậy mà có”

Ban đầu lúc Thẩm Diệu đến trong thôn, ngoài dẫn theo ba đứa nhỏ có chút không tốt ra, nhưng nhân phẩm và vẻ ngoài đều là tốt nhất trong thôn.

Có rất nhiều cô nương nhớ nhung hắn, ai ngờ nửa đường lại bị Lục Kiều Kiều vừa xấu vừa béo cướp mất, thì ra chân tướng sự việc là như vậy.

Lí chính cũng không ngờ tới, nhìn về hướng Lục lão thái nói: “Lời Béo Nha nói là sự thật sao?”

Lục lão thái nghe vậy, vội chột dạ chuyển ánh mắt đến nơi khác, ôm trán rêи ɾỉ không trả lời.

Lục Kiều Kiều cười khẩy: “Không trả lời cũng không sao, huyện thành chỉ có ba hiệu thuốc như vậy, không thừa nhận thì chúng ta đến từng nơi hỏi một chút, ta cũng không tin không hỏi được ngươi có tới mua loại thuốc này hay không.”

“Béo Nha, ngươi không biết xấu hổ, ngươi vừa xấu vừa béo như vậy lại được gả cho Thẩm Diệu thì phải thầm vui mừng đi, chẳng lẽ ngươi bị uất ức à?” Lưu thị chống hông, đúng lý hợp tình mà mắng nàng.