Chương 33 Cỏ Đuôi Chó Có Thể Giảm Bầm Ư?

Thấy Thẩm Úc đi trở về sân.

Còn nàng lại đi tới con đường nhỏ vặt một chút cỏ đuôi chó, mang vào phòng bếp rửa sạch rồi nghiền nát, sau đó đưa đến trước mặt Thẩm Úc.

“Bôi lên mắt đi, như vậy là có thể nhanh hết bầm”

Nàng không dám bôi giúp Thẩm Úc, sợ nàng vừa giơ tay lên là tên nhóc thối này lại cho rằng nàng muốn đánh người.

Nhìn chén nước thuốc màu xanh trước mặt, Thẩm Úc có chút ghét bỏ: “Cỏ đuôi chó có thể kết thành cái nhẫn thì ta còn tin, nó mà có thể giảm bầm ư?”

“Không thì sao?” Lục Kiều Kiều tức giận, đứa nhỏ này chẳng những nghi ngờ nhân phẩm của nàng, hiện tại còn nghi ngờ y thuật của nàng!

Thẩm Úc nửa tin nửa ngờ, tay nhỏ chạm vào vành chén một chút, cuối cùng từ bỏ nói: “Quá ghê tởm, ta không muốn”

Lục Kiều Kiều tức giận trợn trắng mắt, trắng trợn táo bạo cười nhạo: “Vậy thì cha con còn dũng cảm hơn con nhiều, bôi tới cả người là thuốc mà cũng không có nói ghê tởm”

“Ngươi tìm được dược cứu cha ta rồi ư?”

Thẩm Úc bắt được điểm quan trọng trong lời nói của Lục Kiều Kiều, kích động nhướng mày, trên gương mặt non nớt cuối cùng cũng xuất hiện một chút hoạt bát phù hợp với tuổi của mình.

Thấy Lục Kiều Kiều không phủ nhận, Thẩm Úc vội xoay người chạy vào trong phòng, cậu không ngờ Lục Kiều Kiều thật sự sẽ tìm được dược cho cha.

Cậu vào nhà, chạy đến trước mặt Thẩm Diệu, nhìn sắc mặt tái nhợt kia rõ ràng đã có chút màu máu, miệng vết thương trên người hình như cũng đã được băng bó lại.

Trong lòng vui vẻ, cậu nhìn về phía Thẩm Lan, lần nữa xác nhận: “Đại ca, mụ ác…… Lục Kiều Kiều thật sự tìm được dược cho cha rồi sao?”

“Ừ” Thẩm Lan gật đầu, nhíu mày nói: “Xem bộ dạng của cha thì hình như dược của nàng thật sự có hiệu quả”

Trước khi bôi dược, tuy rằng cha không hề hô một tiếng đau, nhưng hàng lông mày tuấn tú lại nhăn nhó lại, giữa mày còn thường xuyên nhỏ giọt mồ hôi.

Nhưng sau khi bôi dược, cha cậu rõ ràng có thể ngủ yên ổn hơn, mày cũng giãn ra, trên mặt cũng chậm rãi khôi phục một chút máu.

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Úc trầm xuống, vừa rồi cậu còn tưởng rằng Lục Kiều Kiều không hề đi tìm dược cho cha, ở nhà ăn uống thả cửa……

Còn mắng nàng trước mặt người ngoài.

Kỳ quái nhất chính là, hôm nay cậu đã làm rất nhiều chuyện mà nữ nhân kia chẳng những không đánh chửi cậu mà còn xử lý cục diện rối rắm cho cậu, sau đó còn tìm thảo dược?

Nghĩ vậy, Thẩm Úc nhìn thoáng qua ngoài cửa, nhưng động tác này đã làm Thẩm Lan phát hiện vết bầm trên mắt cậu, vội tiến lên khẩn trương nói:

“Đôi mắt của đệ làm sao vậy? Nàng lại đánh đệ à?”

Thẩm Úc lắc đầu vừa định giải thích liền thấy Thẩm Diệu đột nhiên trợn mắt, con ngươi thâm thuý quan tâm nhìn chằm chằm gương mặt Thẩm Úc.

Giống như đang đợi một chân tướng.

Thẩm Úc mím môi, cúi đầu kể lại chuyện vừa rồi.

Thẩm Diệu và Thẩm Lan nghe vậy đều rơi vào trầm tư.

Đây thật sự là chuyện Lục Kiều Kiều có thể làm được ư?

Thẩm Lan không tin, hỏi Thẩm Úc: “Nàng không đánh đệ, còn đền thịt giúp đệ à?”

“Ừ” Thẩm Úc gật đầu, cảm giác chính mình không có mặt mũi gặp người.

Thẩm Lan nhìn về phía Thẩm Diệu: “Cha, người nói xem nữ nhân kia làm sao vậy?”

Thẩm Diệu không nói chuyện, có lẽ nàng nói muốn sinh hoạt yên ổn là sự thật?

Bọn họ ở trong phòng suy tư, nhưng rất nhanh lại ngửi được một mùi thơm của thịt.

Thẩm Mạt không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng mà sờ bụng, liếʍ môi nói: “Thơm quá, Mạt Mạt đói”

Nghe được lời này, Thẩm Diệu nhìn ra ngoài cửa sổ ……