Chương 47: Một con ngỗng trắng

Cố Thành im lặng.

Cậu lo cho mẹ, lại không yên tâm đệ muội, trong nhất thời có chút cáu giận nhà họ Cố, nếu không phải đề phòng họ thì cậu đã có thể theo mẹ lên núi.

“Con trai ngoan, con ở nhà trông đệ muội đi.” Kiều liên Liên vỗ vỗ vai con trai lớn, vẻ mặt tiếc nuối: “Mẹ sẽ về nhanh thôi.”

Nàng đeo lên giỏ tre, vừa mới quay người lại, khóe miệng không nhịn được mà đắc ý giương lên.

Bày trò, thật sự cho rằng bà đây không cắt đuôi được con sao.

Tuy rằng Cố Thành nhìn thấy Kiều Liên Liên đi săn, nhưng rốt cuộc không thấy được rõ ràng, Kiều Liên Liên cũng không muốn bại lộ bí mật cuối cùng của mình.

Bây giờ cuối cùng cũng được một mình, nàng thoải mái lấy ra A7, đi thẳng đến chỗ đặt bẫy thú.

Ồ, đây là...

Kiều Liên Liên mở to hai mắt.

Một con ngỗng trắng.

Nó bị kẹp nửa người, máu chảy đầm đìa, như bị con thú dữ nào cắn qua, lông rơi đầy đất.

Nhưng nó rất kiên cường, gặp trường hợp như này vẫn cố gắng thoát khỏi bẫy thú, chẳng qua càng giãy dụa miệng vết thương càng sâu.

Kiều Liên Liên tiến lên phía trước, ngồi trước mặt nó, nhẹ nhàng vuốt lông.

Ngỗng trắng giống như cảm nhận được cái gì, quay đầu lại, một đôi mắt tròn xoe ướt đẫm.

Không biết có phải ảo giác hay không, Kiều Liên Liên nhìn ra một tia cầu cứu.

Nhưng… Đây chỉ là một con gia súc.

Nàng mím môi, đem bẫy thú mở ra, tóm lấy cánh con ngỗng xách nó ra.

Ngỗng trắng vẫy vẫy cánh như là đang cảm ơn.

Kiều Liên Liên cười cười, nàng nhất định là bị ảo giác, này chỉ là một con gia súc, bị kẹt chân không chạy thoát được mà thôi, không có gì ghê gớm.

“Thịt ngỗng ta cũng đã ăn rồi.” Nàng nhỏ giọng thì thầm.

Ngỗng trắng đang nằm rạp trên mặt đất thở dốc nghe được lời này lập tức hoảng loạn, vỗ cánh phành phạch chuẩn bị chạy.

Kiều Liên Liên phải đè nó lại, đang chuẩn bị trói nó lại, thì đó đột nhiên duỗi đầu, hướng về phía hố sâu cách đó không xa kêu lên.

Bên kia nàng cũng đặt một cái bẫy.

Kiều Liên Liên nhíu mày, cẩn thận đi lên phía trước, đúng lúc nhìn thấy một cái đầu lợn rừng đang giãy dụa trong l*иg sắt.

“Cạc, cạc, cạc.” Ngỗng trắng lại duỗi cổ ra kêu.

Kiều Liên Liên trợn mắt khó có thể tin, nhìn trong miệng con lợn rừng còn dính mấy cọng lông ngỗng mà suy tư.

Vậy là con heo này muốn ăn ngỗng, ngỗng vùng vẫy chạy thoát, kết quả một con bị bẫy kẹp, một con rớt hố.

“Có con heo này, trong nhà ăn tết cũng không cần mua thịt nữa.” Kiều Liên Liên vừa vui mừng vừa lo sợ.

Còn con ngỗng này...

Kiều Liên Liên cúi đầu, đối diện với đôi mắt ướt nước của ngỗng trắng, nàng thở dài, lẩm bẩm: “Ngươi mang đến cho ta một con heo, thôi ta không gϊếŧ ngươi.”

Nhưng con ngỗng này bị thương, thả ra cũng không chắc sống được.

Nàng tự hỏi rồi mang theo ngỗng về nhà.

Còn heo rừng, trước tiên cứ để đấy, chờ nó giãy giụa đến khi kiệt sức mới có thể bắt về.

Nhà cũ họ Cố.

Cố Thước múc nước rửa mặt cho Cố Ca, nghe được tiếng gõ cửa thì lập tức như một con thú nhỏ, nâng cao cảnh giác mà đột ngột quay đầu nhìn chằm chằm cửa lớn, đợi một lúc mới hỏi: “Ai vậy?”

Một lần ngã, một lần khôn; ai cũng phải trưởng thành từ thất bại.

Bây giờ Cố Thước đã học được phải hỏi rõ ràng trước rồi mới quyết định có mở cửa hay không.