Chương 40: Bán công thức thịt kho

Tiểu nhị thoáng kinh ngạc, sau đó đánh giá Kiều Liên Liên từ trên xuống dưới một lần.

Tiểu nương tử này dẫn theo mấy đứa nhỏ, vừa mở miệng là đòi gặp chưởng quầy, chẳng lẽ đây là thϊếp mà chưởng quầy nuôi bên ngoài giờ tìm tới cửa rồi ư?

Kiều Liên Liên vừa thấy ánh mắt láo liên của hắn thì biết ngay hắn đang nghĩ gì đó không tốt lành.

“Ta đến tìm chưởng quầy của các ngươi để bàn chuyện hợp tác làm ăn.”

Nàng cắt ngang suy nghĩ của tiểu nhị: ""Là chuyện về một công thức nấu ăn bí truyền, nếu chưởng quầy thấy hứng thú thì chúng ta nói chuyện, nếu không thấy hứng thú, thì chúng ta sẽ không làm phiền nữa.""

Công thức bí truyền ư?

Hai mắt tiểu nhị lóe sáng.

Thời buổi này có thể mở một tửu lâu thì ai lại không có mấy món độc quyền chứ.

Món độc quyền tại Tứ Hỉ Lâu là thịt viên Tứ Hỉ, ngoài nơi này ra không có nhà nào làm được hương vị như vậy, cũng không làm được món thịt viên như thế.

Tuy vậy nhưng cũng chỉ mỗi món thịt viên thôi.

Mấy năm nay chưởng quầy luôn phát sầu, thấy danh tiếng của Vân Tịch Lâu ngày càng tăng cao, hắn muốn tìm thêm công thức bí truyền cho món thứ hai nữa để làm món độc quyền, nhưng tìm mãi mà vẫn không thấy.

Tiểu nương tử trước mặt này có thể cung cấp được phương thức bí truyền cỡ nào đây?

Tiểu nhị nửa tin nửa ngờ nhưng không dám tự ý đưa ra quyết định. Chỉ cười nói: "Nếu đã như vậy thì mời tiểu nương tử chờ ở đây một lát, ta sẽ đi thông báo cho chưởng quầy một tiếng.”

Hắn quay bước định đi nhưng bị Kiều Liên Liên gọi lại.

"Đây là quà gặp mặt ta tặng cho chưởng quầy, chỉ là món quà nhỏ thôi, cũng không quá quý." Nàng đưa nửa con gà kho cho tiểu nhị.

Hảo cảm của tiểu nhị đối với tiểu nương tử này lập tức tăng vọt. "Không thì nương tử cứ vào tiệm ngồi chờ nhé."

Kiều Liên Liên lắc đầu.

Khách ở Tứ Hỉ Lâu đông nghịt, bây giờ còn là giờ cơm trưa, bàn còn chẳng đủ dùng, mấy mẹ con nàng không cần phải chiếm chỗ. n

"Chúng ta ở đây là được."

Kiều Liên Liên đưa các con nhỏ tìm một chỗ ấm áp rồi chồng mấy tảng đá nhỏ lên cho cả đám ngồi xuống.

"Oa , thoải mái quá đi." Cố Ca vùi vào lòng Kiều Liên Liên, ngửa đầu chào đón ánh mặt trời rạng ngời, mặt mày đầy phấn khích.

Kiều Liên Liên cười lau sạch nước miếng bên khóe miệng cho cô bé: “Chờ sau này ta có nhà mới nhất định phải làm một cái cửa sổ thật lớn để ánh mặt trời có thể chiếu vào, các con có chịu không?"

"Chúng ta sẽ có nhà mới sao ạ?" Hai mắt Cố Ca rạng ngời tỏa sáng.

Không chỉ cô bé mà mấy đứa nhỏ còn lại cũng hứng thú nhìn về phía này.

"Sẽ có, tất nhiên sẽ có rồi." Kiều Liên Liên đáp không hề do dự.

Căn nhà cũ mà Cố gia cho đã xập xệ lắm rồi, hay dột nước mà lại không có đủ phòng, đến tận bây giờ mấy mẹ con vẫn còn phải chen chúc lên một cái giường.

Mấy bé gái có thể ngủ chung với nàng nhưng còn mấy đứa con trai thì không tiện, song rốt cuộc cũng không có cách nào khác.

Một căn nhà mới là điều bắt buộc phải làm thôi.

"Vậy mẹ ơi, con không ngủ chung với tam ca có được không ạ?" Cố Chung hiếm khi lên tiếng, giọng ấm ức vô cùng: "Tối ngủ tam ca cứ đá con, đau lắm."

Kiều Liên Liên buồn cười: "Không ở chung, khi đó mỗi người sẽ có một phòng riêng, đều có giường riêng của mình, muốn ngủ như nào cũng đucợ hết."

"Thật sao ạ?" Trong ánh mắt bọn nhỏ lập tức tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Cố Ca thì trực tiếp ôm lấy mặt Kiều Liên Liên hôn một cái chụt.

Vừa hôn bé con vừa không quên lẩm bẩm: "Hôn mẹ nè, mẹ là tốt nhất."

Kiều Liên Liên bị bé con trét nước miếng đầy mặt.

Khi chưởng quầy của Tứ Hỉ Lâu bước vào cửa, thì nhìn thấy cảnh này.

Rõ ràng những người này ăn mặc không lòe loẹt, thậm chí còn tùy tiện ngồi bệt trên đất, nếu là người khác có thể sẽ lầm tưởng bọn họ là ăn mày cũng nên.

Nhưng mấy mẹ con này dù có ngồi không ra đó cũng khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng và bình yên.

Cứ như dưới mông bọn họ không phải là nền đất dính đầy cát bụi mà là tòa long ỷ có nạm vàng khảm ngọc vậy.

Nhưng thật sự, điều này làm cho chưởng quầy cảm thấy kỳ lạ.

Lúc này, Kiều Liên Liên cũng thấy chưởng quầy, nàng thông thả bế Cố Ca đứng dậy rồi bước hai ba bước tới: "Ngài đây là chưởng quầy phải không? Ta họ Kiều, hôm nay đến để bàn một chuyện làm ăn với chưởng quầy đây, chẳng hay chưởng quầy có hứng thú không?”