Chương 38: Lại làm khó

“Thím, ăn thêm cái đùi gà đi. Kiều Liên Liên xé cái đùi gà đưa qua.

Thím Lưu liên tục xua tay, “Trời ơi, ăn không nổi nữa. Thím trước giờ không có ăn nhiều gà như vậy, thật sự ăn ngon quá. Không tanh như thịt dê, cay cay ngọt ngọt, phải uống miếng nước cho bớt vị đã.”

Hương vị vừa cay vừa ngọt rất hấp dẫn, cho dù cay xè lưỡi vẫn muốn ăn, càng cay càng ăn, càng ăn càng cay, lặp đi lặp lại không dừng được.

Trước khi ăn cơm Kiều Liên Liên đã dự tính trước, chuẩn bị hai nồi nước sôi để nguội, kết quả vẫn hết sạch.

Sau khi ăn xong, nàng rửa chén đũa về đã thấy mấy đứa trẻ nằm trên giường ôm bụng, một bên lau dầu mỡ quanh miệng, một bên lẩm bẩm: “Mẹ, thịt gà này nhất định bán chạy, ăn quá ngon, còn ngon hơn thịt dê.”

Không còn phiền muộn như lúc trước.

Kiều Liên Liên mỉm cười không nói gì.

Ngày hôm sau, mấy mẹ con lại dốc hết sức mang theo chín con gà đã bảo quản tốt, ngồi trên xe lừa của Ngưu đại thúc, hùng hùng hổ hổ đi về phía chợ của trân Tây Dương.

Chỉ là khi đến quầy hàng mới phát hiện đã bị người khác chiếm chỗ.

Chiếm chỗ là một người bán củ cải, chủ quán cao to mặt đầy dữ tợn, nhìn đã thấy khó ở chung.

Kiều Liên liên đi thẳng đến vị trí bên cạnh bày hàng.

“Mẹ, bọn họ thật quá đáng, đến quầy hàng của chúng ta cũng chiếm mất.” Cố Thước tức giận bất bình.

“Cứ chiếm thoải mái, con phố này dài như vậy, có giỏi thì chiếm hết đi.” Kiêu Liên Liên lạnh nhạt nói, tay không ngừng bày biện, đem thớt với dao bày ra.

Cố Thước ở bên cạnh xếp giấy dầu, Cố Thành đem dây thừng cùng tiền lẻ xếp gọn.

Tất cả đã chuẩn bị xong.

Kiều Liên Liên mở ấm sành, hương thơm cay ngọt bay ra, đâm thẳng vào mũi của người xung quanh.

Thơm, thật là thơm!

Không chỉ người qua đường mà ngay cả chủ quán củ cải bên cạnh cũng phải nhìn trộm, nuốt nước miếng.

“Ái chà, Kiều nương tử sao hôm nay không bán thịt dê?” Có khách quen cười hỏi.

“Sợ mọi người ngày nào cũng ăn thịt dê sẽ ngán, hôm nay đổi sang gà.” Kiều Liên Liên cười nói “Món này hương vị rất khác với thịt dê, Lý đại ca có muốn nếm thử hay không?”

“Không cần thử, lấy luôn cho ta nửa con mang đi.” Vị khách xua tay cười: “Cả nhà ta đều thích ăn món kho của cô, ta rất thích mùi vị này, kho món gì ta đều ăn.”

“Được.” Kiều Liên Liên giơ dao phay, nâng cao tay chặt nửa con gà, bọc lại bằng giấy dầu, xong lấy dây thừng cột lại. Khách mua hàng sẽ mang về như vậy.

Hôm nay, Kiều Liên Liên chuẩn bị tất cả chín con gà, chưa đến một canh giờ đã chỉ còn lại nửa con.

“Mẹ, bán xong nửa con này chúng ta về nhà sao?” Cố Thước nói nhỏ.

Kiều Liên liên lắc đầu: “Không, nửa con này không bán..

“Vì sao hả mẹ?” Cố Thước ngơ ngác.

“Cứ nghe mẹ” Kiều Liên Liên đem nửa gà còn dư bọc lại rồi thu dọn quầy hàng.

Mấy mẹ con đi đến sạp bán gà hôm trước.

“Ông chủ, cho ta mua mười con gà nữa” Kiều liên Liên chào hỏi.

Ông chủ hôm qua vẫn còn tươi cười bán thị nay vẻ mặt chua xót: “Cái này… Cái này...”

Thật ra ông rất muốn giống như lão Vương bán thịt nói bán hết rồi, nhưng mà ai bảo của hắn là sạp gà, gà vẫn đang trong l*иg, thật sự không có nơi nào để trốn.

Ông chủ ậm ừ một lát, cuối cùng vẫn nói thật “Kiều nương tử, có người… Không cho ta bán gà cho cô, xin lỗi, xin lỗi.”

Kiều Liên Liên mím môi không nói gì.

Cố Thước ở bên lại nổi đóa: “Các ngươi một người, hai người đều làm sao vây, hôm qua không sao, hôm nay lại trở mặt, chẳng lẽ chúng ta mua thịt không trả tiền sao?”

“Thước Nhi, không thể trách ông chủ”