Tuy rằng xuất hiện người không thể hiểu được nhưng hứng thú của Kiều Liên Liên vẫn không hề giảm tí nào.
Đồ ăn mua trữ trong nhà của hai ngày trước đã ăn hết, nàng quyết định dẫn bọn nhỏ đi mua chút rau củ, sau đó lại mua cho nhóc ham ăn ít bánh trái.
“Mẹ, muốn ăn thịt thịt, thịt thịt cơ.” Cố Lâu ôm đùi mẹ kế mè nheo.
Kiều Liên Liên buồn cười.
“Mỗi lần trong nhà kho thịt dê đệ đều ăn hết cả nửa cái chân, còn muốn ăn thịt nữa hử?” Cố Thước khinh bỉ liếc tam đệ một cái: “Ăn ít thôi, mẹ còn phải bán lấy tiền nữa.”
Cố Lâu mím môi, tủi thân cúi đầu xuống.
Hức hức, tỷ tỷ là người xấu, tỷ tỷ không cho mình ăn thịt.
Kiều Liên Liên không chịu nổi nhất là vẻ mặt này của cậu nhóc, bèn lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy thì mua thịt ăn, con muốn ăn thịt gì?”
Cố Lâu tức thì lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Chỉ cần thịt là được ạ.”
Nhóc tham ăn này đúng là không kén chọn.
Kiều Liên Liên bế Cố Ca, mỉm cười hỏi: “Vậy hỏi Ca Nhi xem, Ca Nhi muốn ăn gì nào?”
“Mẹ làm cái gì Ca Nhi ăn cái đó ạ.” Cố Ca hết sức ngoan ngoãn đáp.
Cố Thước đứng cạnh liếc Cố Lâu một cái: “Còn chẳng ngoan bằng bé năm.”
Cố Lâu làm mặt quỷ.
Kiều Liên Liên nhịn cười, suy tư một lát rồi nói: “Vậy mua thịt gà đi, vừa tốt cho sức khỏe vừa ngon nữa.”
Hiếm khi thấy Cố Thành cũng gật đầu.
Có phải thịt gà hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là vì sau mấy ngày ăn thịt dê nên có hơi ngán thôi.
Bây giờ chỉ cần không phải thịt dê thì đều được hết.
Đang nói chuyện, mấy mẹ con dừng lại trước một quầy bán gà, Kiều Liên Liên cẩn thận chọn ra hai con gà trống nhỏ.
Chủ quán dùng dây thừng cột chân con gà trống nhỏ lại rồi bỏ vào sọt tre trên lưng Kiều Liên Liên.
Để phòng ngừa giữa đường gà ị phân làm dơ sọt tre, Kiều Liên Liên cố ý bảo chủ quán lót thêm một lớp cỏ khô.
Ngay sau đó, mấy mẹ con lại đi mua hai phần bánh hoa quế và một ít củ quả sấy giòn cho mấy đứa nhỏ ăn vặt lúc rảnh rỗi.
Cuối cùng là đến chỗ Vương đồ tể lấy hai cái đầu dê đã lột da.
Kiều Liên Liên đã thương lượng với Vương đồ tể giá cả xong xuôi, một cái đầu dê một trăm văn tiền, mà phải là đầu dê béo nhất, mỗi ngày để lại hai cái cho nàng.
Miệng vợ của Vương đồ tể thì đồng ý lia lịa, còn cầm 500 văn làm tiền đặt cọc trước.
Kết quả hôm nay đến thì chỉ thấy mỗi da dê đầy đất và một ít máu, không có một cái đầu nào cả.
“Vương đồ tể.”
Kiều Liên Liên nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt, “Dê của ta đâu?”
Vương đồ tể không ra mà để cho Vương tẩu ra mặt.
“Chuyện là, Tiểu Kiều à.” Điệu cười của Vương tẩu có hơi miễn cưỡng, “Thật ngại quá, hiện tại không đủ thịt để bán, dê mà cô đã đặt, ta cũng không có để mà đưa cho cô được."
Nàng ta trả lại 500 văn tiền đặt cọc trước đó về, như ném một củ khoai lang phỏng tay vậy.
“Sao các ngươi có thể làm như vậy? Dê chúng ta đặt không có vậy ngày mai chúng ta lấy gì mà bán?" Cố Thước tức giận đến mức ngực phập phồng, cô bé là người đầu tiên đứng ra tranh luận với Vương tẩu.
“Cô bé, chuyện này cũng không thể trách chúng ta được, đây… Chúng ta không thể bán thịt cho các ngươi được.” Sắc mặt Vương tẩu sầu khổ: “Ây, ta nói thật cho các ngươi biết, các ngươi đắc tội với người ta nên dê này ta không thể bán thật, nếu ta bán thì nhà ta sẽ không thể kiếm sống được nữa.”
“Nhưng các ngươi cũng không thể lật lọng chứ.” Cố Thước không chịu cũng không buông tha: “Đây chẳng phải là lừa gạt chúng ta sao?”
Có thể trở thành vai ác thì chắc chắn tính tình cũng không tốt cho mấy.
Tính cách của Cố Thước chính là một quả ớt cay nhỏ, thường ngày đều bị giấu nhẹm đi.
Mấy ngày nay, dưới sự khích lệ như cố ý cũng như vô tình của Kiều Liên Liên mà tính tình của cô bé cũng dần phơi bày ra, bây giờ có cãi nhau với người ngoài cũng không hề thấy bối rối chút nào.
“Cô bé à, ngươi đừng làm khó chúng ta nữa, muốn trách thì trách các ngươi đã đắc tội với người không nên đắc tội đấy.”