Ngày hôm sau, để tránh những người không liên quan, Kiều Liên Liên dậy rèn luyện còn sớm hơn trước, cứ nghĩ rằng có thể im lặng hoạt động, kết quả vừa rửa mặt xong đã thấy Cố Thành.
“Con... Dậy sớm như vậy làm gì?” Kiều Liên Liên giật mình “Trời lạnh, mau trở về ngủ đi.”
Cho dù có là luyện công thì cũng không phải là như vậy, trời còn chưa sáng nữa.
“Ta không ngủ được.” Cố Thành nhíu mày, nhìn bẫy thú cùng l*иg sắt đã được đóng gói sẵn: “Bà muốn đi đặt bẫy thú sao, ta đi chung với bà.”
Đứa trẻ này, mới có chín tuổi đầu, cao còn chưa tới bả vai nàng mà khi nói chuyện lại mang giọng điệu khiến người khác không thể từ chối được.
Kiều Liên Liên nhướng mày, còn chưa kịp nói gì thì lại nghe Cố Thành nói:
“Ta biết bà biết săn bắn, l*иg sắt bẫy thú chỉ là để qua mắt người khác, nhưng cũng chỉ có ta biết mà thôi, bà hẳn là cũng không muốn để người khác biết chứ.”
Hừ, cái tên phản diện này, thế mà dám uy hϊếp nàng.
Kiều Liên Liên nghiến răng, trừng mắt lườm. Cố Thành không hề sợ hãi mà còn bình tĩnh nhìn lại.
Một lúc lâu sau, Kiều Liên Liên chịu thua.
Đúng vậy, tuy rằng nàng là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, nhưng đứng trước mặt nàng chính là nhân vật phản diện tàn nhẫn nhất trong sách, mặc dù nó còn nhỏ, còn là con của nàng.
“Được rồi, vậy cho con đi theo.”
Kiều Liên Liên buồn rầu đeo lên l*иg sắt và bẫy thú, chỗ này phải mấy chục cân sắt, thanh niên trai tráng đeo còn phải còn phải cố hết sức mà nàng không hề cảm giác gì, sau đó đóng cửa lại cùng Cố Thành lên núi.
Nơi Cố Gia thôn dựa lưng vào là một ngọn núi hoang, đỉnh núi rất to, động vật phong phú, rất nhiều thôn dân vùng lân cận đều đặt bẫy và l*иg sắt để bắt dã thú, bán thú còn sống hay lấy thịt đều có thu nhập.
Vì có thể bắt được nhiều con mồi đáng giá, cũng để tránh đυ.ng người cùng thôn, Kiều Liên Liên lựa chọn đi sâu vào núi mấy dặm.
Nơi này gần giữa núi, động vật cũng nhiều hơn, ngay cả cây cối cũng to hơn bên ngoài rất nhiều, thêm cả lá thối rụng, các loại sâu bọ không biết tên.
“Thành Nhi có sợ không?”
“Không sợ.” Cố Thành rất bình tĩnh trả lời, “Có bà ở đây, bà sẽ bảo vệ ta.”
Thằng nhóc này thật không biết nói đùa, nhưng mà lời nói coi như êm tai, Kiều Liên Liên không so đo với nó, mỉm cười đem bẫy thú bố trí tốt xong lấy lá khô che lại.
Làm xong tất cả hai mẹ con trở về nhà cũ.
Vừa lúc bọn trẻ thức dậy, Kiều Liên Liên làm một chút đồ ăn sáng, mọi người ăn uống no đủ bắt đầu phân công công việc.
“Hôm nay vẫn là bé ba và bé tư ở nhà, những người khác cùng mẹ đi chợ bán thịt, như vậy được không?” Kiều Liên Liên hỏi.
Bốn đứa trẻ chưa có ý kiến, chỉ có Cố Lâu cao giọng ồn ào: “Mẹ, con cũng muốn đi bán thịt, con không muốn ở nhà, ở nhà với em tư buồn lắm, nó không chơi với con.”
Cố Lâu hiếu động, Cố Chung lại trầm tính, hai tính cách trái ngược ở bên nhau, khó trách Cố Lâu thấy buồn.
Nhưng mà đây không phải điều quan trọng.
Cố Lâu nhớ tới em năm trước khi đi ngủ còn mím môi tỉ mỉ đếm đồ ăn vặt trong chợ thì nước dãi thằng bé lập tức chảy tận ba nghìn thước, lau không sạch được.
Không được, hôm nay dù có nói gì đi chăng nữa thì nó đều không thể ở nhà, nó cũng muốn theo đi bán thịt.
“Mẹ, con cũng muốn đi giúp đỡ mẹ.” Cố lâu ôm chân mẹ kế làm nũng.
Kiều Liên Liên vô cùng bất đắc dĩ. Tên quỷ nhỏ này sắp đem nước miếng lau ướt hết quần áo nàng rồi, lại còn che che giấu giấu, thật là khiến người ta không biết phải làm thế nào.
Thôi...
“Vậy cùng nhau đi đi.”
Kiều Liên Liên vừa nói xong, mấy đứa trẻ đều vui vẻ nhảy cẫng lên, ngay cả đứa trầm tính như Cố Lâu đều nhịn không được mà mỉm cười.
Người một nhà đầy đủ mới quan trọng nhất, không phải sao.
Trên xe lừa của Ngưu đại thúc.
Kiều Liên Liên ôm Cố Ca, bốn đứa trẻ ngồi quây thành vòng tròn, ở giữa để một cái lu, mùi vị thơm ngon tỏa ra xung quanh.
Mấy đứa trẻ nhà họ Cố ăn quen rồi không còn cảm thấy lạ, song thôn dân ngồi bên cạnh lại xì xào nói thầm.