Chương 11: Ăn thịt

Ai biết được tiếng của bà ta vừa mới dứt thì lại có mấy người dân cười ầm lên.

Kiều Liên Liên cũng mím môi cười theo, chỉ là trong đáy mắt lộ ra mấy phần lạnh lùng.

Bé con Cố Ca không biết vì sao mọi người cười, nó có chút hiếu kỳ kéo kéo góc áo của Kiều Liên Liên.

Ba anh em trong nhà nhất thời sợ đến trừng to mắt, sợ rằng Kiều Liên Liên một khi nổi giận sẽ đạp ngã bé gái nhỏ.

Ai ngờ Kiều Liên Liên khom lưng bế Cố Ca lên, còn hôn một cái lên mặt cô bé.

Thật là một đứa trẻ lanh lợi, chẳng qua chỉ dạy một lần thôi đã nhớ rồi, còn canh lúc đi ra vừa đúng lúc.

"Mấy người… Cười cái gì?" Thím Trương hoang mang, không hiểu gì hết nhìn qua trái qua phải hai cái.

Kiều Liên Liên liếc nhìn bà ta: "Lần sau thím đừng có mới nghe mấy lời đồn đại là đã cho là sự thật, nghe ngóng rõ ràng trước rồi mới ăn vạ thì hay hơn, con dê lần này ta nhặt được là con dê đen, thuần đen thuần đen!"

"Đúng vậy, da của con dê đó không có tồi, là áo choàng da đen rất tốt." Có một thợ săn già lớn tiếng khen ngợi.

Xem như xác thực được lời nói của Kiều Liên Liên.

Thím Trương ngạc nhiên không nói nên lời trước, rồi mặt chuyển sang đỏ như lửa đốt vậy, tức tốc kéo thằng con trai thứ hai chạy ra ngoài.

Thật sự mất mặt chết đi được!

Kiều Liên Liên chả thèm quan tâm những chuyện này, nàng khách sáo mời người trong thôn ở lại ăn cơm, mọi người đều xua tay từ chối.

Người ta là một quả phụ, hiếm khi kiếm được chút thịt cho các con ăn, những người xem náo nhiệt như bọn họ nếu như đến ăn cùng vậy thì thật sự không cần mặt mũi nữa rồi.

Tiễn tất cả mọi người đi, Kiều Liên Liên mới đóng cửa lớn lại, đến nhà bếp một chuyến.

Cố Thước còn đang nhóm lửa, nhìn thấy nàng đi vào, trong mắt có chút hoảng hốt.

Kiều Liên Liên liếc nhìn khóe môi hơi đỏ của cô bé, trong lòng đã biết cô bé ăn vụng rồi nhưng lại không lột trần mà là lấy hũ muối ra, bỏ hai muỗng muối vào trong nồi.

Thịt dê có thơm đi chăng nữa mà không có muối dẫn vị thì cũng sẽ không ngon.

"Các con yên tâm, nếu đã làm thịt này rồi chắc chắn sẽ cho các con ăn." Kiều Liên Liên vừa lấy mui vừa khuấy muối vừa thong thả nói.

Gò má của Cố Thước đột nhiên đỏ lên, cô bé cúi đầu xuống không nói lời nào.

Lại qua mười phút, Kiều Liên Liên đoán chừng muối đã thấm vào trong rồi nên mở nắp nồi ra, thả hành lá đã được cắt nhỏ vào.

Mùi thơm của thịt dê bị hành lá kí©h thí©ɧ tỏa hương ra phối hợp với mùi tanh nhẹ, chỉ là ngửi thôi cũng đã khiến cho mấy đứa trẻ rất lâu chưa được ăn bữa cơm no mê đắm đuối.

Kiều Liên Liên cũng không keo kiệt mà trực tiếp múc cho mỗi đứa một chén, thật sự làm được để cho bọn chúng ăn no ăn đủ.

Sau đó— nhà xí của nhà họ Cố đột nhiên không đủ dùng.

Đường ruột đã lâu không dính dầu mỡ đột nhiên được ăn bữa lớn, không đi ngoài mấy lần mới là chuyện lạ.

Kiều Liên Liên cũng đã nhắc nhớ mấy đứa trẻ, nhưng nhìn thấy bọn chúng điên cuồng ăn thịt, ngay cả Cố Thành tính cách thận trọng như vậy cũng ăn hết miếng này đến miếng khác, nàng cũng không nhẫn tâm ngăn lại.

Ăn đi ăn đi, sau này ăn nhiều một chút, đường ruột quen là được rồi.

Ăn xong, Cố Thước đã đứng lên không nổi, Kiều Liên Liên chậm rãi dọn dẹp chén đũa và số thịt còn lại rồi cầm tấm da dê lên đánh giá.

Nàng có thể kiếm được thịt đó nhưng cũng không thể bữa nào cũng ăn thịt được, nhân lúc đang còn nóng hổi thôi thì đem da dê đi bán, mua chút gạo và mì cũng được.

Căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, thôn Cố Gia thuộc trấn Tây Dương, trong trấn có chợ và đường phố, còn có người đặc biệt thu mua các loại da tốt.

Điều không tốt duy nhất là trấn này có chút xa, phải đi đến hai mươi dặm, người thường đi chợ đều ngồi xe lừa, một người một chuyến một văn tiền, cũng không phải đắt lắm.

Đáng tiếc là cái nhà này hình như đến một văn tiền cũng không có….

Vẻ mặt của Kiều Liên Liên như ăn phải khổ qua, một lúc lâu nàng liếc nhìn về phía nhà hàng xóm, cắn răng hít một hơi thật sâu rồi đến nồi múc một chén thịt dê bưng qua gõ cửa nhà thím Lưu.