Đưa tay bóp ra một pháp quyết, nàng định tu bổ căn nhà nát này một chút, kết quả chẳng có chút phản ứng nào.
Chết tiệt, thiếu chút nữa quên mất, trước khi tới đây tiên đồng phụ trách đưa bọn họ đi làm nhiệm vụ đã từng nhắc nhở, sau khi tới Phàm gian, tất cả đều phải dựa vào sức mình.
Nhưng rốt cuộc thế nào mới là dựa vào sức mình, nàng thật sự không hiểu, nhưng nàng vẫn học theo cách nhân loại đi bộ mà đi vòng quanh Chu gia vài vòng.
Chỉ là căn nhà nát trước mắt vẫn không có chút biến hóa nào.
Mà nàng cũng không quen dùng chân đi bộ.
Ngược lại khiến chó trong căn nhà nát kia sủa inh ỏi không ngừng.
Nàng giận đến độ trực tiếp hướng về phía nó, lộ ra long nhãn đỏ bừng.
Vốn chỉ định hù dọa phàm cẩu này một chút, không nghĩ tới nó lại nhát gan như vậy, trực tiếp nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
“Này, ngươi bị sao vậy? Không thể nào, đại ca, chỉ vậy đã bị hù chết?”
Nàng cúi người xuống, nhẹ nhàng thổi một ngụm long khí: “Đúng là hời cho ngươi.”
Nhìn tiểu cẩu khôi phục lại, còn định sủa lên, nàng lại giận tới độ muốn đại phát long uy.
Thế nhưng cũng may tiểu cẩu rất thức thời, vậy mà lại ngoan ngoãn nằm ngây đơ trên mặt đất.
Nàng hài lòng sờ sờ đầu chó của nó: “Trẻ nhỏ dễ dạy, không, chó nhỏ dễ dạy.”
Lại hoàn toàn không thấy được dáng vẻ sợ tới run lẩy bẩy của nó.
…
Dường như ở Phàm gian, muốn vào cửa thì phải gõ cửa trước, thật sự phiền toái.
Mới vừa định giơ tay lên chuẩn bị gõ vài cái, đột nhiên nghĩ tới tiên đồng kia còn từng nhắc nhở phải duy trì nhân thiết.
Nói đúng hơn là phải nói chuyện làm việc theo cách mà chủ nhân thân thể này đã dùng trước kia, miễn cho bị người khác phát hiện điểm quái dị.
Hình như nhân gian này có một loại nghề nghiệp gọi là đạo sĩ, ngộ nhỡ bị bọn hắn phát hiện lại bị coi thành yêu quái mà bắt lại, như vậy nhiệm vụ lần này cũng thất bại.
Hơn nữa, lỡ nàng bị luyện hóa cũng chẳng ai quan tâm.
Nghĩ tới đây, nàng không thể làm gì khác hơn là nhớ lại cách nói chuyện làm việc của nguyên chủ Khương Nhiên này, nhanh chóng lĩnh hội được vài phần, lại niết chú hỗ trợ.
“Rầm rầm rầm…”
“Mở cửa mau. Các ngươi chết hết rồi hay sao, lão nương còn chưa về nhà đã khóa cửa làm cái gì? Không phải các ngươi đang làm chuyện trộm cắp bán da^ʍ gì bên trong chứ?”
Khụ khụ, người này nói cái gì vậy? Thật dọa người.
Khương Nhiên muốn im miệng nhưng lại không thể ngừng chú mới thi triển lúc mới rồi.
Cho dù nàng muốn ngừng cũng phải giữ vững một canh giờ mới được.
Hơn nữa, miệng nàng như không chịu sự khống chế của nàng, mấy lời quái dị kiểu vậy há miệng liền ra.
“Chu Thành An, ngươi chết bên trong rồi sao? Lão nương gõ cửa ngươi điếc sao?”
“Ta nói cho ngươi biết, lão nương chưa chết, lão nương trở về rồi, nếu còn không mở cửa cho lão nương, lão nương sẽ đạp nát cái cửa rách này!”
Nói xong nàng còn nhấc chân đạp mạnh một cái.