Chương 49: Một Nửa Để Ăn, Một Nửa Đem Bán

Đúng rồi, sáng nay Chu Thành An còn nói muốn mời đại phu tới bắt mạch kê thuốc cho Niệm Niệm. Nhưng, nhưng thuốc này tốt hơn long khí của nàng sao?

Nếu có thể tốt hơn thật, vì sao chân Chu Thành An bị phế lâu như vậy cũng không khỏi mà mới hít vài hơi long khí của nàng đã có dấu hiệu tốt lên?

Lại nghĩ đến điều gì đó, nàng liếc mắt đánh giá hai thằng nhóc trước mặt, mặt mũi vàng vọt, gầy gò, đồ trên người đã rách nát.

Chỉ cả nóc nhà chỉ một tia sét đã có thể đánh thủng, nàng như đột nhiên hiểu ra điều gì.

Đại khái là quá nghèo, vốn không có tiền mời đại phu, càng đừng nói đến uống thuốc tốt.

“Ta nghe người trong thôn nói, thuốc tốt đại khái là nhân sâm nhung hươu linh chi hà thủ ô lộc huyết...”

Chu Du vừa nghĩ vừa nói. Nhớ tới trong số đám dã thú mà kế mẫu dùng sét đánh chết dường như có một con hươu, hai mắt nó lập tức tỏa sáng.

“Chúng ta có thể lấy máu của con nai kia cho cha uống, cha uống xong chắc chắn sẽ khỏe hơn một chút.”

“Đây là thuốc?” Khương Nhiên tỏ vẻ đã hiểu đôi chút, vì thế lại nói:

“Vậy, hay là ta lại đi kiếm thêm vài con nữa? Dù sao trong rừng này cũng có rất nhiều.”

Hai thằng nhóc sợ tới mức run rẩy, vội vàng lên tiếng: “Thật sự đủ rồi, nhiều như vậy đã đủ cho chúng ta ăn thật lâu rồi. Hơn nữa, hiện tại thời tiết nóng, không thể để thịt quá lâu.”

Nghĩ tới đây, Chu Du lại nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, có chút khϊếp sợ nhìn Khương Nhiên, hỏi ra miệng: “Vừa rồi người cất đống dã thú kia ở đâu vậy? Liệu có làm hỏng mất không?”

“Hỏng?”



“Chính là sẽ sinh ra mùi hôi, sẽ không ngon.”

“Có không?” Nàng nghĩ lại, hình như trước kia nàng cũng bỏ đồ chưa ăn xong vào, đại khái mới để hơn một trăm năm đã hỏng rồi.

“Vậy không được, chúng ta không thể giữ lại nhiều như vậy. Đúng rồi, chúng ta có thể bán bớt một ít đi, đổi thành tiền rồi đi mua thuốc cho cha.”

“Chúng ta sẽ mua thuốc tốt nhất, còn có thể mua lương thực, mua thêm chút lương thực thô, lương thực thô có thể giữ lại ăn thật lâu.”

Nhà bọn họ rất nghèo, bình thường có thể ăn một hai bữa lương thực đã rất tốt rồi, sao có thể xa xỉ tới mức bữa nào cũng được ăn.

Chu Du nói một hơi tính toán của mình xong mới nhớ tới, những con mồi này đều do kế mẫu gϊếŧ chết, hình như bản thân đã vượt quá giới hạn.

Đúng, là từ này đúng không? Nó đã nghe được từ này từ trong miệng một ca ca biết đọc sách trong thôn.

Khương Nhiên cũng nghiêng đầu cân nhắc, thật ra là nàng đang giao tiếp với tiểu tinh linh không gian.

Trong lòng nàng đã có ý tưởng, khi hoàn hồn lại mới phát hiện hai thằng nhóc đang nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.

Nàng có hơi không hiểu, sờ sờ đầu chúng.

“Hai ngươi bị sao vậy? Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”

“Người có nguyện ý làm vậy không? Dù sao đám thú kia cũng do người kiếm được.”