Chương 36: Phù Sa Không Chảy Ruộng Ngoài

Khương Nhiên khẽ kiễng chân nhìn thoáng qua, vui vẻ cười với Lý tẩu.

Vừa định cất bước rời đi, nghĩ đến điều gì, nàng lại lui về.

Dưới ánh mắt hoảng sợ không biết làm sao của mọi người, nàng lại mở miệng:

“Vừa rồi ta nghe các ngươi nói mấy mảnh đất đầu thôn vì được nước mưa tưới tắm nên mới có thể xanh tốt trở lại. Cây xanh tốt lại rồi có phải sẽ phát triển, ra hoa kết trái không?”

“Đúng, đúng vậy.”

Lý tẩu bị hỏi thì sững sờ, có chút khó hiểu, lại có chút khϊếp đảm nhìn Khương thị, vô thức trả lời.

“Ừm, vậy ta biết rồi, đa tạ Lý tẩu.”

Mặt mày Khương Nhiên sáng ngời, thì ra chỉ cần cho mưa là có thể khiến hoa màu sống lại.

Đám cây trồng này sống lại rồi, lương thực trong nhà cũng sẽ nhiều hơn một chút.

Tuy không chắc có thể lấp đầy bụng mọi người trong nhà nhưng hẳn cũng có thể khiến mọi người sống tốt hơn một chút.

Hơn nữa, nàng đang nghẹn một bụng lửa giận, đi tìm một chỗ phát tiết tâm tình một chút cũng là chuyện tốt.

Nhân gian có câu nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, xem ra buổi tối nàng cần phải ra ngoài một chuyến.

Sự quái dị của Khương Nhiên khiến người trong thôn cảm thấy kinh ngạc.

Đợi đến khi nàng sắp đi xa mới có người không nhịn được lên tiếng: “Các ngươi có cảm thấy Khương thị này như có chỗ nào không giống lúc trước không.”

“Đúng là không giống, dường như sau khi bị sét đánh nàng lại xinh đẹp hơn.”



Một nam nhân thò đầu tới, nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Nhiên đi xa, chậc lưỡi. Một giây sau hắn đã bị nữ nhân nhà mình véo lỗ tai.

Khúc nhạc đệm này không thể xua tan tâm bát quái của mọi người. Có người vỗ đùi hô to:

“Sống hơn nửa đời người, còn chưa bao giờ thấy trường hợp có người bị sét đánh xong lại không bị thương chỗ nào.”

Lời này vừa ra, mọi người mới nhớ tới rõ ràng hôm qua Khương thị đã bị sét đánh thành than.

Hiện tại mới qua một đêm đã không thấy chút dấu vết từng bị sét đánh trên người nàng.

Lại liên tưởng đến những chuyện khác, cả đám sôi nổi hít sâu một hơi, run rẩy cả người. Đến đây, không còn ai dám nhắc tới chuyện này nữa.

Mà Khương Nhiên lại không hề hay biết mình đã dọa hơn phân nửa người trong thôn, vẫn đang đi theo phương hướng vào núi.

Chỉ là rất nhanh sau đó nàng đã cảm giác được có chỗ nào đó không thích hợp, cố ý tăng nhanh bước chân.

Sau đó đột nhiên nàng quay đầu ở chỗ rẽ, bắt được đám nhóc đang âm thầm theo đuôi mình.

“Đi theo ta làm gì?”

Dáng vẻ Khương Nhiên trừng to hai mắt vẫn rất dọa người, Chu Du và Chu Tham hoảng sợ như lâm đại kịch, co rúm lại, không dám nói chuyện.

Có lẽ Khương Nhiên cũng ý thức được mình dọa người, vội vàng thu liễm một chút: “Không phải ta kêu các ngươi ở nhà trông nhà sao?”

“Cha nói không yên tâm để nương đi một mình.” Chu Du nuốt một ngụm nước bọt, to gan mở miệng.

“Nương muốn vào núi ư?” Chu Tham đã nghe được đoạn đối thoại của Khương Nhiên với Lý tẩu.