Tuy đang năm tai ương hạn hán, người còn không đáng giá bằng heo, nhưng Khương thị rất tham lam.
Nữ quỷ này bám trong cơ thể Khương thị chắc chắn cũng là kẻ tham lam, chắc chắn ả đang có ý đồ xấu với mấy đứa con của mình.
Khương Nhiên còn đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục truyền khí cho Chu Thành An hay không, lại phát hiện dường như thân thể Chu Thành An đã không còn nóng nữa.
Lúc này nàng mới an tâm.
Đang chuẩn bị trở lại ổ chăn của mình, lại vẫn không yên tâm, lại đặt tay lên trán hắn thử nhiệt độ. Chỉ là một giây sau, nàng đã bị hắn đẩy ra.
Còn cả một tràng hắn xổ ra khiến nàng chẳng hiểu gì.
“Khương thị, ta tưởng sau khi ngươi bị sét đánh, lương tâm đột phát, thì ra ngươi vẫn có ý đồ với bọn nhỏ.”
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi chết tâm đi, nếu ngươi dám gây bất lợi với bọn nhỏ, cho dù ta què cũng sẽ liều mạng chôn ngươi lại chỗ cũ.”
“Cái gì? Chôn ta lại chỗ cũ?”
Đầu óc Khương Nhiên có chút chậm chạp, nhưng vẫn nhớ tới bản thân mình đã bò ra từ đống người chết hôi thối.
Lúc đó cả người nàng bẩn muốn chết, phải tắm rửa nhiều lần mới có thể rửa sạch mùi người chết kia.
Nam nhân này nói sẽ chôn mình lại chỗ đó.
Nàng vừa mới độ nhiều long khí để chữa bệnh cho hắn như vậy, hắn còn muốn chôn nàng.
Nàng không thể kiểm soát được nữa.
Theo tức giận dâng trào, một tiếng sét trực tiếp đánh xuống ngay đỉnh đầu nàng với Chu Thành An.
Nếu không phải nàng nghĩ đến nhiệm vụ, đúng lúc dừng lại, chỉ sợ hắn đã bị đánh chết, bị chôn vùi.
Nhìn nam nhân sợ tới mức đờ ra như cọc gỗ trước mắt, nàng còn muốn nổi giận, lại phát hiện có thứ gì đó rơi xuống từ đỉnh đầu.
Giơ tay sờ một cái, lại ngẩng đầu, lúc này nàng mới nhìn thấy, thì ra là sấm chớp vừa đã trực tiếp xuyên thủng nóc nhà.
Hiện tại, vừa liếc mắt đã có thể thấy được sao và trăng trên bầu trời.
“Sét đánh! Lại đánh xuống rồi!”
Chu Thành An sững sờ.
Hắn không nghĩ tới sét này đánh mình, vậy chỉ có thể là đánh nữ nhân trước mắt này.
“Được rồi, bây giờ ngươi cũng từng bị sét đánh rồi. Ta nói cho ngươi biết, đừng nhắc lại chuyện bị sét đánh nữa, nếu không...”
Khương Nhiên lặng lẽ nheo mắt uy hϊếp hắn.
Nàng đường đường là tiểu bạch long lại bị sấm chớp của chính mình bổ trúng.
Tuy là bổ trúng Khương thị, nhưng hiện tại nàng chính là Khương thị, cho nên chẳng khác gì đang bổ trúng nàng.
Nếu truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt.
Nhưng Chu Thành An cũng không tiếp nhận uy hϊếp của nàng, ngược lại còn như có điều suy nghĩ.
Nàng sợ hãi, đúng, nàng đang thấy sợ, nàng sợ bị sét đánh.
Nữ nhân chết tiệt này, dựa vào những gì nàng đã làm, ông trời phải dùng sét đánh nàng thêm vài lần mới đúng.
Hắn còn cho rằng hôm nay ông trời thương hại thôn Sơn Cước bọn họ mới có thể ban sấm ban chớp, nhưng lại không thấy bao nhiêu nước mưa rơi xuống, ngược lại chỉ có sấm chớp vang vọng mãi.