Chương 20.2

Editor: Arie

Trong chính điện Minh Phán Đường.

Mộ Lê đã nói ra hết tiền căn hậu quả của sự kiện hổ yêu.

Lăng Vân phong có độc môn chân ngôn chú thuật, lấy tu vi của nàng không có khả năng chịu được phản phệ.

Nguyên nhân của sự tình chính là Bạch Cảnh Diệu muốn mượn đao gϊếŧ người nhưng Mộ Lê đánh bậy đánh bạ thả hổ yêu ra.

Bằng thiên phú tâm dẫn, Mộ Lê ngoài ý muốn hóa giải oán khí của hổ yêu, giải trừ mối họa trăm năm lập được công lớn.

Mạnh Hà Chiếu là chủ mưu lén thỉnh cầu Bạch Cảnh Diệu hiệp trợ thông qua thí luyện, một đám nữ tu được cổ động nên bí quá hóa liều, Mộ Lê chỉ là một trong số đó, tội không đến chết.

Bạch Cảnh Diệu đáng lẽ nên từ chối hoặc báo đường chủ hủy bỏ tư cách thí luyện của các nàng nhưng hắn lại làm bộ tiếp thu giao dịch ý đồ mượn tay hổ yêu diệt trừ đám nữ tu này, còn chủ động cung cấp lá bùa giải phong ấn, như vậy đã phạm tôi còn phản bội lại sư môn.

Theo lý thuyết, án này không cần phải thẩm.

Mộ Lê đã lường trước được kết quả xuất nhất chính là đường chủ Minh Phán Đường bao che ái đồ Bạch Cảnh Diệu, tùy tùy tiện tiện bỏ qua chuyện này.

Nhưng nàng không nghĩ tới, Bạch Cảnh Diệu gian xảo hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.

Bạch Cảnh Diệu đã tìm được chứng cứ Mạnh Hà Chiếu xúi giục đệ tử Lăng Vân phong còn đào ra gián điệp của tông môn Mạnh Hà Chiếu.

Qua quá trình thẩm vấn, gián điệp đã khai ra mưu đồ bí mật của tông mông và kế hoạch của Mạnh Hà Chiếu.

Bạch Cảnh Diệu nói rằng mình muốn tự tay rửa sạch môn hộ không nghĩ đến việc này sẽ phải trở mặt với tông môn của các nàng.

Suy nghĩ trước sau, hắn quyết định tự mình gánh hết thảy tội nghiệt, mượn tay hổ yêu để gian tế có mưu đồ gây rồi ‘tử vong ngoài ý muốn’.

Bạch Cảnh Diệu thể hiện mình là người có dụng tâm lương khổ, sẽ không lảng tránh tội, chỉ hy vọng trước khi chịu tội được Hư Hoa chân nhân xoá tên khỏi Minh Phán Đường.

Tâm nguyện duy nhất của hắn là không muốn làm bẩn danh dự của Hư Hoa chân nhân.

Vừa nói ‘tuyên ngôn trước lúc lâm chung’, Bạch Cảnh Diệu vừa lau nước mắt nước mũi, vô cùng cảm động.

Mộ Lê cảm giác hắn niệm xong, ra cửa liền có thể trực tiếp nhận giải Oscar được rồi.

Hư Hoa chân nhân nghe mấy lời này, Bạch Cảnh Diệu nói còn chưa dứt lời, hắn đã đau lòng đến mức không dám đối diện với ái đồ, chỉ có thể nhìn chằm chằm lư hương trong góc.

Thấy Bạch Cảnh Diệu bắt đầu ‘bang bang’ dập đầu, Hư Hoa chân nhân không kìm lại được nữa, bắt đầu cúi đầu lai nước mắt.

Rất khó tưởng tượng được người sống mấy trăm tuổi vẫn còn thiên chân như vậy.

Nhưng lấy trình độ giao tiếp xã hội của Hư Hoa chân nhân, Mộ Lê phỏng đoán hắn rất ít khi thiết lập quan hệ thân mật với người khác, vì thế chuyện của ái đồ nhà mình trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Bi kịch cứ như vậy đã xảy ra.

Bạch Cảnh Diệu bày trò một phen, Mộ Lê đang có ưu thế tuyệt đối đột nhiên rơi vào hoàn cảnh xấu bởi vì nàng không thể chứng minh được mình và Mạnh Hà Chiếu không phải đồng lõa.

Nàng xác thật chính là đồng lõa số một hay quân cờ của Mạnh Hà Chiếu.

Mặc dù hạ chân ngôn chú, nàng cũng không thể phủ nhận điểm này.

Bằng chứng của Bạch Cảnh Diệu tuy rằng nói dưới chân ngôn chú nhưng căn bản không có ý nghĩa, với tu vi của hắn dư dả ngăn cản phản phệ của chân ngôn chú.

Chân ngôn chú chỉ có tác dụng mạnh nhất đối với tu sĩ dưới Trúc Cơ kỳ, Mộ Lê tu vi thấp chỉ có thể ăn mệt.

Hư Hoa chân nhân bị ái đồ làm cho cảm động đến không chịu được, lau nước mắt xong liền vỗ bàn tỏ vẻ, Bảo vệ xung quanh Lăng Vân phong là chức trách của đường chủ hắn, không cần Bạch Cảnh Diệu gánh vác tất cả.

Hắn đứng lên, thần sắc tàn nhẫn nói với Mạnh Hà Chiếu: “Thiên Diễn Tông nếu muốn khai chiến, Lăng Vân phong ta xin phụng bồi, chỉ mong tông chủ các ngươi có thể quang minh lỗi lạc, đừng động tay động chân làm chuyện xấu!”

Chứng cứ vô cùng xác thực, Mạnh Hà Chiếu hết đường chối cãi, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu không nói.

Hư Hoa chân nhân còn chưa hết giận, quay đầu liền hướng về phía Mộ Lê quát lớn: “Còn có Thanh Việt Tông các ngươi, vậy mà cùng nhau làm loạn ở đây!”

Mộ Lê vừa định cãi cọ, Càn Không chân nhân cũng đứng lên, khuyên can Hư Hoa chân nhân.

“Không thể tin vào lời nói một bên của Cảnh Diệu.”

Hư Hoa chân nhân khó tin nhìn về phía Càn Không: “Nhân chứng vật chứng đều có đủ, không tin Cảnh Diệu, chẳng lẽ tin vào gian tế chuyên làm chuyện ma quỷ?”

Càn Không giải thích: “Nữ tu đó có lẽ chỉ là bị Mạnh thị lợi dụng, chưa chắc đã tham dự mưu đồ của Thiên Diễn Tông.”

Mộ Lê ánh mắt sáng lên, hận không thể giơ ngón tay cái lên cho lão nhân này.

Hư Hoa chất vấn: “Các nàng đều tự mình thừa nhận hợp mưu cùng Mạnh Hà Chiếu, ngươi lại muốn biện bạch thay các nàng?”

Càn Không phản bác: “Các nàng thú nhận mưu đồ bí mật, chỉ là cùng Mạnh Hà Chiếu đi lối tắt thông qua thí luyện mà giờ phút này mưu đồ mà ngươi nói lại là thông đồng Thiên Diễn Tông, tội danh có nặng nhẹ đương nhiên không thể nói nhập làm một.”

Hư Hoa chân nhân vẫn không tin nàng trong sạch, tự mình phát động chân ngôn chú, khiến cho Mộ Lê nói ra mục đích chân thật Thanh Việt Tông phái nàng tới Lăng Vân sơn.

Sự tình đột nhiên xảy ra, Mộ Lê không thể chống cự chân ngôn chú áp bách, muốn dùng tâm dẫn thuật che giấu mưu đồ bí mật của Thanh Việt Tông.

Nhưng mà Hư Hoa chân nhân quát lớn, lực lượng chân ngôn chú tăng gấp bội, nàng buột miệng thốt ra: “Tông chủ muốn ta lợi dụng tâm dẫn quyết để lấy tín nhiệm của Tiểu Thiên Tôn Lăng Vân phong, gián tiếp khống chế toàn bộ Lăng Vân phong.”

Mộ Lê ngăn cản chân ngôn chú không thành, cả người thoát lực, mềm mại ngã xuống trên mặt đất.

Hư Hoa nhìn về phía Càn Không, lạnh lùng trào phúng: “Nghe thấy được chưa? Lục Huân Đường đường chủ công chính vô tư .”

Càn Không không còn lời gì để nói, bất đắc dĩ nhìn về phía Mộ Lê ngã xuống đất.