Chương 17.2

Editor: Arie

Mộ Lê rất nhanh bình tĩnh lại, nàng cúi đầu nhìn chăm chú Tiểu Thiên Tôn đang ngủ say, lại lần nữa vươn tay phải.

Nàng dùng ngón cái và ngón trỏ kéo hai má phính phính của Tiểu Thiên Tôn, hai má thịt bị nàng véo đến đỏ ứng.

Nàng niết niết đến cực kỳ vui vẻ, càng chạm đến càng nghiện, hoàn toàn không dừng lại được.

Cuối cùng Tiểu Thiên Tôn bị nàng nháo đến mơ mơ màng màng lắc lắc đầu nhưng vẫn không hoàn toàn tỉnh lại, vì phản kháng quá nhỏ nên vẫn không thoát khỏi ma trảo.

Mộ Lê vui vẻ cười lớn, nàng nhẹ giọng khıêυ khí©h: “Phản kháng là vô dụng, tiểu mập mạp nhà ngươi nhất định phải bị ta trêu khóc thì thôi.”

Càn Không chân nhân đã hoàn toàn ngốc.

Hắn không nhìn ra tiểu nữ tu này rốt cuộc đang làm gì, trước mắt xem ra không giống như hạ chú thuật cho Tiểu Thiên Tôn.

Viên Tùng có thể là đã hiểu lầm.

Nhưng dù sai cũng không được bỏ sót, vì muốn bảo vệ Tiểu Thiên Tôn, Càn Không chân chân quyết định đánh ngất nữ tu này, sau đó đưa nàng ra khỏi Huyền Thiên Điện, thẩm vấn một lần cho rõ ràng.

Hắn vừa muốn động thủ, Tiểu Thiên Tôn bỗng nhiên hừ hừ hai tiếng.

Không thể cướp đoạt Mộ Lê trước mặt Tiểu Thiên Tôn, Càn Không vội vàng lui lại, tiếp tục chờ thời cơ.

Tiểu Thiên Tôn bị niết đến đỏ bừng hai má nhưng cũng không hoàn toàn tỉnh lại, bé nhắm mắt, miệng nhỏ rầm rì, tay béo nâng lên gãi gãi gương mặt bị niết đến có chút ngứa ngáy. Sau đó chân béo ngắn ngủ cũng nâng lên, lắc qua lắc lại để thay đổi tư thế, khuôn mặt tròn vo vùi vào trong gối.

Không cho niết!

Mộ Lê ở bên cạnh che miệng mình lại, phát ra tiếng cười kìm nén, nàng lại lấy tay lay lay bả vai Tiểu Thiên Tôn: “Được được, Kỳ Khiếu, ta không làm phiền ngươi nữa, ngươi nằm ngủ đi, đừng có gãi nữa.”

Càn Không thấy Mộ Lê thật cẩn thận nhẹ nhàng lật Tiểu Thiên Tôn lại, sau đó chỉnh lại chăn rồi lùi lại đến mép giường, vô cùng quy củ duy trì một khoảng cách phù hợp, nàng nằm nghiêng gối lên cánh tay trái nhìn bé con.

Yên tĩnh một lúc, Càn Không chân nhân nghe thấy tiểu nữ tu nhẹ giọng nói: “Nhất định phải vui vui vẻ vẻ lớn lên nhé.

Càn Không chân nhân định chờ Tiểu Thiên Tôn ngủ say sau đó sẽ mang Mộ Lê đi.

Một thời gian sau, Mộ Lê ngáp một cái, mắt nhắm rồi lại mở, liên tục lặp lại mấy lần vì không yên tâm.

Phát hiện chân béo của Tiểu Thiên Tôn lại thò ra khỏi chăn, nàng liền kéo chăn nhỏ trùm lên cái chân không an phận của tiểu mập mạp, lúc này mới an tâm đi vào giấc ngủ.

Một lớn một nhỏ đều tiến vào mộng đẹp, hô hấp đều nhẹ nhàng đều đặn.

Càn Không chân nhân đứng yên không tiền động nhìn hồi lâu.

Rõ ràng là thời điểm phải mang nữ tu này đi nhưng hắn không đành lòng phá vỡ bình yên trước mắt.

Giờ phút này, hắn vừa kinh ngạc khó hiểu lại có chút vui mừng.

Khó hiểu là vì cử chỉ của nữ tu này quá mức cổ quái.

Mộ Lê có vẻ như thấy Tiểu Thiên Tôn nhỏ cực kỳ đáng yêu.

Điểm này không giống bất cứ ai ở Lăng Vân sơn.

Nếu Tiểu Thiên Tôn là hài tử bình thường, lớn lên mập mạp lại tinh xảo như búp bê chắc chắn sẽ chọc người yêu mến.

Nhưng tiểu gia hỏa này không phải là phàm nhân, chỉ cần lộ ra một chút hơi thở thần long thì đệ tử, môn phó đều có cảm giác kính sợ với hắn.

Trước nay chỉ có phụ mẫu của Tiểu Thiên Tôn mới có thể bày ra tư thế của trưởng bối trước mặt bé.

Mộ Lê lại là một ngoại lệ, nàng ở bên cạnh Tiểu Thiên Tôn có cảm giác rất thoải mái, không phải giả vờ.

Càn Không chân nhân cảm thấy mình đã hiểu được vấn đề rồi, hắn phỏng đoán chắc là do trạng thái thản nhiên này, Tiểu Thiên Tôn vốn có thể cảm ứng được cảm xúc bên ngoài cho rằng nàng có địa vị giống phụ mẫu mình, vì thế mới tin tưởng lời nói dối rằng nàng là trưởng lão Giám Tử Cốc.

Tu vi của Mộ Lê quá thấp nên không cảm ứng được huyết mạch thần long vừa sinh ra đã có cảm giác uy hϊếp vì thế sẽ không thấy khẩn trương, sợ hãi.

Khi đối mặt với Tiểu Thiên Tôn, nàng cũng không hề bày ra nội tâm nịnh nọt muốn trèo cao như những nữ tu khác.

Có lẽ nàng thật sự vô dụng, mấy cái tà thuật mê hoặc Tiểu Thiên Tôn hoàn toàn là điều vớ vẩn.

Chân tướng có khi đơn giản đến mức người ta khó mà tin được.

Càn Khôn chân nhân có thể cảm giác được hiện tại Tiểu Thiên Tôn đã dỡ hoàn toàn sự phòng bị, người giống như khi tuổi còn rất nhỏ ngủ say trong lòng mẹ.

Từ khi Tịch Diệt Thiên Tôn rời đi, Tiểu Thiên Tôn cũng không có ngày nào thoải mái.

Mấy tháng qua, Tiểu Thiên Tôn mỗi khi ngủ say đều bày ra trạng thái phòng bị.

Tu vi càng cao càng cảm nhận được địch ý rõ ràng đến từ Tiểu Thiên Tôn. Tiểu gia hỏa này giống như dã thú khi bị phụ mẫu vứt bỏ sẽ có cảm giác không an toàn, xù lông lên không cho ai đến gần.

Tiểu gia hỏa này tựa hồ biết bản thân đã mất đi sự che chở của Tịch Diệt Thiên Tôn nên tính công kích rất mạnh, vì sợ hãi, cũng vì bất an.

Mấy ngày qua, bất cứ ai tiến vào tiền viện Huền Thiên điện đều có thể khiến Tiểu Thiên Tôn tức giận.

Nhưng giờ phust này, Tiểu Thiên Tôn dưới ánh nhìn chăm chú của lại dang tay chân thành hình chữ X ngọt ngào ngủ say, khuôn mặt nhỏ bị Mộ Lê vo tròn bóp dẹt mà vẫn không thèm tỉnh lại.

Thôi, cứ để đứa nhỏ này thả lỏng mà hưởng thụ một đêm mộng đẹp đi.

Càn Không chân nhân một mình rời khỏi tẩm điện, để Mộ Lê ở lại bên cạnh Tiểu Thiên Tôn.

Sau khi rời tiên phủ, Viên Tùng canh ở bên ngoài không thấy Càn Không chân nhân đem thi thể Mộ Lê đi ra thì cực kỳ thất vọng, vội vàng tiến lên tìm hiểu tình huống.

“Tiểu Thiên Tôn đã ngủ say.” Càn Không chân nhân bình tĩnh nói: “Tiểu nữ tu kia cũng không có ác ý, có lẽ ngươi đã hiểu lầm nàng.”

Viên Tùng cực kỳ kinh ngạc: “Sư tôn không thể để yêu nữ kia sử dụng mê tâm chi thuât! Nếu chờ nàng hạ độc thủ với Tiểu Thiên Tôn thì đã quá muộn rồi!”

Càn Không chân nhân lắc đầu nói: “Ngươi lo lắng quá rồi, trên người Tiểu Thiên Tôn có linh thuẫn hộ thể của Thiên Tôn cùng năm phong đường chủ liên thủ dung hợp thành, dù Mộ Lê có mục đích gì, lấy thực lực của nàng, khẳng định không thể gây thương tổn đến Tiểu Thiên Tôn, hiện tại lưu nàng lại trấn an Tiểu Thiên Tôn, ta sẽ phái người thời khắc nhìn chằm chằm, cũng sẽ điều tra rõ mục đích của nàng cùng Thanh Việt Tông.”

“Chính là……”

“Được rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Càn Không chân nhân đánh gãy lời hắn định nói, ý bảo mình muốn đi Minh Phán Đường tham dự thẩm vấn Bạch Cảnh Diệu và Khâu Khang, nói xong liền phi thân tới chủ phong phía đông nam, Trích Tinh Phong.

Bước vào cửa Minh Phán Đường liền thấy Bạch Cảnh Diệu đang quỳ gối ngoài sân khóc lóc thảm thiết, trong miệng nghẹn ngào gọi sư tôn hắn là Hư Hoa chân nhân rồi gào lên rằng chính mình bị đám nữ tu kia thiết kế hãm hại.