Chương 15.2

Editor: Arie

Trên đường trở về, Đoạn Hằng đem chuyện Tiểu Thiên Tôn bị chọc giận nói với Mộ Lê.

Sau khi nghe xong, Mộ Lê đối với Đoạn sư huynh này quả thực là dở khóc dở cười.

Đoạn Hằng giải thích rằng, hắn sở dĩ kiên trì hẹn ước trăm ngày của Tiểu Thiên Tôn vì không muốn người sau trăm ngày vì Thiên Tôn thất ước mà cảm thấy thất vọng.

Hắn cho rằng nhóm đồng đạo dùng phương thức này rất có lệ với Tiểu Thiên Tôn, như vậy rất ảnh hưởng đến danh dự của Tịch Diệt Thiên Tôn.

Đoạn Hằng từ nhỏ đã mất cha, trong lòng hắn, Tịch Diệt Thiên Tôn chính là phụ thân.

Tịch Diệt Thiên Tôn từ trước đến nay luôn giữ lời hứa, Đoạn Hằng muốn Kỳ Khiếu biết phụ thân mình là dạng người gì.

Mộ Lê cười xấu xa nghiêng đầu nhìn Đoạn Hằng: “Cho nên so với việc để Tiểu Thiên Tôn vui sướиɠ an tâm, người càng để ý đến danh dự của Tịch Diệt Thiên Tôn.”

Đoạn Hằng bị nàng châm biếm nên có ngốc một chút, hắn nghĩ nghĩ hồi lâu rồi mới bất an trả lời: “Ta không có muốn như vậy, ta cũng hy vọng Tiểu Thiên Tôn có thể an tâm, chỉ là……”

Hắn muốn biện giải cho chính mình nhưng sau khi suy tư một phen, hắn cúi đầu nhìn đường núi dưới chân sau đó vô cùng thẳng thắn, trầm giọng nói: “Ngươi nói đúng, chuyện này là do ta suy xét chưa đúng.”

“Cũng không thể nói như vậy.” Mộ Lê nghiêm túc nói: “Kỳ thật ngươi cũng coi như đánh bậy đánh bạ mà bảo hộ Tiểu Thiên Tôn, nếu thật sự để hắn chờ mong, đến một trăm ngày sau mong đợi để rồi tuyệt vọng, chuyện này sẽ dung nhập vào sâu thẳm trong ký ức của hắn, thậm chí sẽ biến hắn thành một con người bi quan, như vậy mới thật sự là suy xét chưa kĩ, sai cũng là do những đạo đồng của Tiểu Thiên Tôn sai.”

Đoạn Hằng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Mộ Lê, thật lâu sau, hắn kinh ngạc lẩm bẩm: “Ngươi giống như thật sự rất hiểu tính tình tiểu hài tử.”

“Bằng không thì sao?” Trên mặt Mộ Lê không hề che giấu sự kiêu ngạo: “Toàn bộ Lăng Vân sơn các ngươi có thể tìm ra người thứ hai vừa đe dọa vừa dỗ dành Tiểu Thiên Tôn nhà các người sao?”

“Chính ngươi cũng vẫn còn là tiểu nữ hài.” Hắn nói.

Mộ Lê khoe khoang: “Ta thông minh từ sớm, thiên tài.”

Đoạn Hằng lắc đầu thở dài: “Ngươi thật là một người kỳ quái, kiêu ngạo như thế, thời điểm cầu cứu cũng không hề có gánh nặng.”

Mộ Lê nhớ tới hình ảnh vừa rồi chính mình hướng Đoạn Hằng xin giúp đỡ liền có chút thẹn thùng, không dám tiếp tục khoác lác.

“Tác xác thực không thể hiểu biết những thiên tài như các ngươi.” Đoạn Hằng lẩm bẩm: “A Quyết cũng là thiên tài, trong rất nhiều chuyện, hắn ngốc đến mức người ta khó mà lý giải, cho nên thế gian cần có những người tài trí bình thường như chúng ta để bổ khuyết, vì thế các ngươi đừng có xem thường chúng ta.”

Mộ Lê sửng sốt, nghiêng đầu nhìn hắn: “Thủ tịch đệ tử Đoạn Hằng của Vệ Phong Đường Lăng Vân phong nói chính mình tài trí bình thường?”

Vẻ mặt Đoạn Hằng nghiêm túc: “Thân phận này ta phải đổ mồ hôi gấp trăm lần so với A Quyết.”

Mộ Lê: “……”

Quả nhiên, xui xẻo lắm mới gặp phải đám sư huynh đệ này, để tự ti đến mức này cũng khó lắm đấy, mạnh như Đoạn Hằng mà còn cho rằng mình không có thiên phú, hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực.

Khi hai người đến tiên phủ, ánh mặt trời đã bị mây đen che đi, đạo đồng chờ bên ngoài đã sớm chuẩn bị xe ngựa, vừa nhìn thấy Đoạn Hằng mang Phương Chước Thánh Nữ về liền vội vàng đi đón, nhanh chóng đưa người đến Huyền Thiên Điện.

Mộ Lê lại một lần nữa vào tẩm điện gặp Tiểu Thiên Tôn.

Nhưng lúc này, phòng ngủ lại rất yên tĩnh, không hề có tiếng Tiểu Thiên Tôn khóc nháo.

Mộ Lê vòng qua bình phong thì thấy tiểu mập mạp đang nằm dạng chân hình chữ đại (大) giữa giường, khuôn mặt cau có tỏ vẻ rất tức giận nhưng không khóc, bé chỉ nhìn chằm chằm trần nha.

Mộ Lê thấy tiểu mập mạp không khóc không có nghĩa là tâm tình tốt hơn lần trước, có thể tiểu gia hỏa này phát hiện khóc nháo sẽ không gọi được phụ thân về nên lần này lười diễn.

Kỳ Khiếu giờ phút này đang dùng moe moe phát ngốc, tỏ vẻ đáng thương để thu hút sự chú ý của mọi người.

Viên Tùng nhìn thấy Mộ Lê liền chạy như bay đến mép giường bẩm báo: “Tiểu Thiên Tôn, ngài xem Thánh Nữ đã đến rồi.”

Tiểu mập mạp đang phát ngốc bỗng sáng mắt lên, bé hự hự xoáy người đem mặt vùi vào gối, bắt đầu nức nở khóc đáng thương vô cùng, đúng là cực kỳ ủy khuất!

Mộ Lê: “……”

Đừng giả vờ, ta thấy hết rồi nhé!

Tiểu mập mạp tâm cơ này, nhanh như thế đã biết dùng nước mắt làm công cụ.

Mộ Lê chờ tiểu gia hỏa bày xong tư thế ủy khuất mới tiến đến mép giường, dùng ngữ khí trách móc nói với Viên Tùng: “Kỳ Khiếu mấy ngày qua ngoan như vậy, sao hôm nay lại khóc? Có phải các ngươi khi dễ hắn không?”

Tiểu Thiên Tôn đang dựa đầu vào gối nghe thấy vậy, âm lượng thút thít càng lớn hơn, tăng mạnh hiệu quả ủy khuất: “Huhuhu…Ô ô ân ân ô ân ân! Ô ô ân ân ô ân ân!”

Tiếng khóc cứ như mã Morse vậy, nếu có thể dịch ý tứ đại khái chính là: “Bổn tọa siêu ủy khuất!”

Viên Tùng thấy thế cũng không dám trốn tránh trách nhiệm nhưng cũng không nhận, lập tức đội nồi cho Đoạn Hằng: “Đúng vậy, Tiểu Thiên Tôn mấy ngày qua rất ngoan nhưng hôm nay được Đoạn sư huynh dẫn đi tham quan Trấn Yêu Tháp, vì chuyện của Thiên Tôn mà có tranh chấp, nói cái gì cũng không chịu tin lời hứa trăm ngày của Tiểu Thiên Tôn, lúc này mới phải mời người đến làm chứng!”

Mộ Lê: “……”

Công lực ụp nồi của đạo đồng này không tầm thường đâu.

Ý tứ chính là Đoạn Hằng đã đánh nát hy vọng của Tiểu Thiên Tôn, hiện tại muốn Mộ Lê nói dối để an ủi, chờ đến trăm ngày sau, Tiểu Thiên Tôn cứ đi tìm Mộ Lê mà tính sổ.

Mộ Lê có chút tức giận nhưng cũng không phải vì đạo đồng này muốn ném nồi cho nàng.

Nàng tức giận vì đạo đồng là người mà cha Kỳ Khiếu tin tưởng, muốn ở bên người chiếu cố cho Tiểu Thiên Tôn, vậy mà không dám đảm đương việc gì, chỉ biết họa thủy đông dẫn bo bo giữ mình.

Khó trách sau khi lớn lên, Kỳ Khiếu cũng không dám tín nhiệm bất luận kẻ nào, thế giới của tiểu mập mạp không khỏi quá cô độc đi.

Nhìn qua thì cao cao tại thượng, chúng tinh củng nguyệt, trên thực tế đều chỉ muốn lợi dụng tín nhiệm của Tiểu Thiên Tôn để củng cố địa vị của mình.

Kỳ Khiếu tức giận như vậy vì hôm đó rõ ràng nhiều người nghe thấy hắn nói về chi ước trăm ngày nhưng tập thể lại lựa chọn mất trí nhớ để không phải gánh trách nhiệm, điều này khiến Kỳ Khiếu cảm thấy tứ cố vô thân, cho rằng toàn thế giới đều giả dối.

Mộ Lê rất muốn sửa trị đám đạo đồng này để Kỳ Khiếu phun ra ngụm ác khí.