Chương 11.1

Editor: Arie

“Khâu Khang!” Mộ Lê thấp giọng quát lớn.

Cả người nam nhân run lên, hắn vội vàng ngừng thở sợ thê tử đang ở trong linh cảnh của mình dọa chạy mất.

Mộ Lê dùng tâm dẫn quyết khống chế A Xuân trong linh cảnh.

A Xuân cũng không ý thức được chính mình đang bị khống chế, nàng dừng lại cắn hạt dưa, thần sắc thản nhiên nhìn về phía Mộ Lê.

Mộ Lê không cần Khâu Khang đồng ý liền tùy ý mở miệng: “A Xuân, ngươi là một con hổ lớn lên ở Yêu giới, vì sao lại muốn rời xa quê hương, gả cho một tên đạo trưởng gia trưởng cổ hủ lại ngu đần?”

“Ngươi!” Khâu Khang đứng một bên nháy mắt xù lông, hắn hận không thể lập tức xông lên che miệng tiểu nha đầu này lại: “Ngươi hỏi loạn cái gì thế?”

Mộ Lê bất động thanh sắc làm một thủ thế ý bảo hắn khống chế cảm xúc.

Khâu Khang bó tay không biện pháp chỉ có thể nén giận, dùng khẩu hình nói nàng không được hỏi linh tinh.

A Xuân trong linh cảnh vẻ mặt nhàn nhã nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời: “Khâu Khang ngủ với ta sau đó liền muốn phụ trách, ha ha ha…”

Nàng cười lớn, không giống thiếu nữ thời nay có thói quen che miệng khi cười mà ngẩng đầu lên, cười đến khi không đứng thẳng được người nữa nàng mới tiếp tục nhớ lại hồi ức rồi nói tiếp: “Ngốc tử Khâu Khang kia tự coi mình là Nhân tộc, ta nghe nói Nhân tộc giống đực sau khi cùng giống cái làm chuyện đó phải thành hôn, Khâu Khang rất tuân thủ quy củ của Nhân tộc! Buổi sáng hôm đó, sau khi ta tỉnh dậy đã không thấy ai, đến khi ta mặc tốt y phục, hắn mới như lội nước nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong phòng, trong tay cầm một cái rương gỗ bày trước mặt ta, khuôn mặt đỏ bừng nói, đây là tích cóp mấy năm nay của hắn đủ để mua hai chiếc lắc tay cùng một cái vòng cổ bằng vàng! Ha ha ha, cười chết ta, ngươi biết không, mặt hắn đen như vậy nay lại đỏ bừng, trông có bao nhiêu là ngốc nghếch!”

Linh cảnh A Xuân vẻ mặt nhàn nhã mà chớp mắt nghĩ nghĩ, trả lời: “Khâu Khang cùng ta ngủ một giấc, sau đó liền nói phải đối ta phụ trách, ha ha ha ha ha……”

Mộ Lê có chút xấu hổ, nàng liếc nhìn con hổ đang đứng bên kia.

Khâu Khang cũng có chút thẹn mà né tránh, hắn lẩm bà lẩm bẩm oán giận: “Ngốc tử mới cho rằng ta vì quy củ Nhân tộc mà cầu hôn với ngươi, không biết ai mới là kẻ khờ đâu…”

Mộ Lê đánh gãy tiếng cười của A Xuân, nàng sửa lại cho đúng: “A Xuân, ta không hỏi ngươi gả cho hắn như thế nào, ta hỏi ngươi vì sao đáp ứng gả cho hắn.”

“Bởi vì hắn đưa ta hai chiếc lắc tay cùng một cái vòng bằng vàng…” Khâu Khang xấu hổ đứng bên cạnh ngắt lời: “Cái này có gì tốt mà hỏi? Những thứ vô nghĩa này hỏi ta là được, đừng chậm trễ thời gian nữa. A Xuân thích vàng bạc châu báu, Yêu tộc không coi trọng việc kết hôn, ta đưa nàng vàng nàng liền đáp ứng gả cho ta, chỉ đơn giản như vậy.”

Mộ Lê không đáp lại, chỉ nhìn chăm chú vào A Xuân, chờ đợi đáp án của nàng.

Thiếu nữ hổ yêu khó hiểu nhìn Mộ Lê, nàng trầm mặc hồi lâu mới làm vẻ mặt khó tin hỏi lại: “Vì sao lại đáp ứng gả cho hắn? Cái này cũng phải hỏi sao? Ngươi biết hắn là ai không? Hắn chính là Khâu Khang!”

A Xuân mở to hai mắt, chắp tay trước ngực, vẻ mặt say mê nói: “Hắn chính là Khâu Khang nha, một bàn tay có thể đánh bò năm con hổ như ta! Yêu! Chi! Vương! Hắn rất lợi hại, tính tình cũng tốt, dù bị ta cắn cũng không mắng ta câu nào, mỗi lần đưa cơm đồ ăn cho ta đều cố ý xem ta ăn nhiều cái gì thì lần sau nhất định mang đến cái đó, còn có, cha mẹ đều ghét bỏ ta ồn ào, chỉ có hắn không rên một tiếng, nghiêm túc lắng nghe lời ta nói…”

Vẻ mặt A Xuân vô cùng đắc ý, một lát sau nhướng mày nghiêm túc nhỏ giọng nói: “Ta nằm mơ cũng muốn ngủ với hắn.”

“Thình thịch.”

“Rầm.”

Con hổ đang đứng ngay bên cạnh Mộ Lê đột nhiên mất đi sức lực quỳ rạp xuống đất, nước mắt rơi lã chã.

Như sợ thê tử trong linh cảnh nhìn thấy trò hề của mình, hùng hổ dùng hai tay che mặt không cho mình phát ra âm thanh nghẹn ngào.

Mộ Lê muốn chờ hùng hổ hòa hoãn cảm xúc sau đó mới tiếp tục nói chuyện cùng A Xuân nhưng linh lực của nàng đã sắp chống đỡ không được, chỉ có thể thúc giục hắn nâng cao tinh thần: “Khâu Khang, nói cho ta biết ngươi muốn nói gì với nàng.”

Khâu Khang lau sạch nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía thê tử trong linh cảnh, thanh âm đượm giọng mũi: “A Xuân, ta bị Nhân tộc lợi dụng mấy chục năm, chỉ vì âu yếm rồi cưới một nữa yêu mà bị sư phụ đuổi khỏi nhà, buồn cười là ta còn thay hắn lý giải rằng do hắn khó xử, đem những lời hắn nói thành khuôn vàng thước ngọc, đè nén thiên tính của ngươi, chọc cho ngươi không vui, cuối cùng lại làm hại ngươi… Ta không nghĩ ngươi lại tốt đến vậy, từ đầu đến cuối chỉ có ta là kẻ ngu ngốc!”

“Ta chỉ muốn nói với ngươi, A Xuân, nếu… nếu có thể cùng ngươi đầu thai, ngươi nhất định phải cự tuyệt lời cầu thân của ta, trở về Yêu giới, ngươi muốn làm gì thì làm cái đó!”

Mộ Lê suy nghĩ lời hắn nói một chút rồi truyền âm cho hắn: “Ngươi nói những lời này nàng sẽ không hiểu, nếu nàng cảm thấy quái dị có khả năng sẽ thoát khỏi sự khống chế của ta rời khỏi linh cảnh, ta sẽ phải tìm phương pháp khác để ngươi nói chuyện với nàng, có được không?”

“Được! Được! Ngươi nhanh nói với nàng! Bảo nàng rời khỏi ta, đi Yêu giới đi!”

Mộ Lê quay đầu nói với A Xuân: “A Xuân, nếu có một ngày, ngươi phát hiện ra Khâu Khang không hoàn mỹ giống như ngươi suy nghĩ, kỳ thật hắn rất ngu đần, quá mức tín nhiệm dị tộc, thậm chí sau khi thành hôn còn cố chấp bắt ngươi bảo hộ dị tộc, ngươi có hối hận vì đã đáp ứng lời cầu thân của hắn không?”

A Xuân nghe vậy liền cau mày, từ trên ghế đứng thẳng dậy, tỏ thái độ bênh vực người mình mà phản bác: “Khâu Khang mới không ngốc đâu! Hắn ngộ tính rất cao, tu luyện một ngày bằng ta tu luyện nửa tháng! Ta chỉ sợ kéo chân sau bị hắn ghét bỏ nên thi thoảng mới tỏ ra ghê gớm với hắn, kỳ thật ta cũng không muốn tổn thương Nhân tộc. Nói thật, ta cảm thấy Nhân tộc khá tốt, bọn họ sẽ không vì cầu lời ích mà tỏ ra có thiện ý, họ còn bảo hộ những người không quen biết mà nhỏ yếu, chuyện sợ tổn thương người khác Yêu tộc sẽ không có! Nếu không có Nhân tộc như vậy sẽ không nuôi được Khâu Khang như thế, ta thích Khâu Khang chính là bởi vì hắn học được những phẩm chất tốt đẹp nhất của Nhân tộc, yêu ai yêu cả đường đi, ta thích Nhân tộc, ta chính là tự nguyện đối tốt với bọn họ!”

Hốc mắt Mộ Lê nóng lên, rất muốn nói tiếng cảm ơn với hổ yêu này, cũng muốn nói lời xin lỗi với nàng.

Mộ Lê ổn định cảm xúc rồi tiếp tục nói với A Xuân: “Nhân tộc cũng không chỉ có mặt tốt đẹp, trừ bỏ tu sĩ Nhân tộc có thể đánh một trận với các ngươi, phàm nhân đối với các ngươi mà nói một kích cũng không chịu nổi. Nhỏ yếu thì sẽ dễ nảy sinh sự sợ hãi. Một khi bọn họ phát hiện ra ngươi là Yêu tộc cường đại, khả năng sẽ hoài nghi ngươi sẽ thương tổn bọn họ, liền lựa chọn không phân xanh đỏ đen trắng mà ám toán đánh lén, tiên hạ thủ vi cường, hết sức tàn nhẫn mà tiêu diệt ngươi! Vĩnh viễn không nên quá tín nhiệm người xa lạ.”

A Xuân bị nàng nói đến lạnh hết cả sống lưng nhưng rất nhanh tự mình an ủi: “Không sợ, có Khâu Khang bảo hộ, ai dám chọc ta?”

Chỉ là mỗi lần thiếu nữ nũng nịu khoe ra, Khâu Khang bên cạnh lại đau đến vạn tiễn xuyên tâm.

Mộ Lê lại lên tiếng biện giải phía Khâu Khang: “Khâu Khang cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi được, ngươi thích dạo chợ mua đồ, hắn thường xuyên đi săn trong núi rồi còn phải lọc da lọc xương đem đi bán, vì thế ngươi phải luôn bảo trì cảnh giác, biết không?”

A Xuân vặn vẹo thân mình, vểnh môi oán giận: “Nhân tộc mới không hư như vậy đâu!”

“Nhỡ có thì sao?” Mộ Lê càng nhấn mạnh: “A Xuân, nếu có một ngày ngươi bị đánh lén mà chết, ngươi có hối hận vì đã tin tưởng Khâu Khang không? Ngươi sẽ hối hận đã gả cho Khâu Khang sao?”

“Ai nha, ngươi nói cái gì vậy!” Cảm xúc của A Xuân thay đổi kịch liệt, nàng chán ghét nhìn Mộ Lê, thân hình run rẩy như sắp thoát khỏi khống chế.

“Trả lời ta!” Mộ Lê ngưng tụ tia linh lực cuối cùng, nàng lo lắng phát ra mệnh lệnh: “Trả lời ta! A Xuân, nếu ngươi bị những người thôn dân ngươi vẫn luôn bảo vệ mưu hại, ngươi sẽ hối hận gả cho Khâu Khang sao?”

Tâm dẫn quyết nháy mắt bộc phát lam quang cường thịnh, đem thần trí của A Xuân trở lại.