Chương 9

Editor: Arie

Tiểu Thiên Tôn dẩu miệng nhỏ sợ ngây người, bé khó tin cúi đầu nhìn chân ngắn nhỏ của mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Đoạn Hằng ở nơi xa, khuôn mặt bánh bao tràn ngập sự tuyệt vọng!

Nhóm đạo đồng như ngừng thở, cảm giác một giây tiếp theo, tiếng khóc của Tiểu Thiên Tôn sẽ biến thành sấm sét nổ vang trên không trung Lăng Vân Sơn.

********

Mộ Lê giờ phút này đang đứng ở nơi Bạch Cảnh Diệu đã chỉ trên bản đồ để đọc khẩu quyết vào bí cảnh.

Hoài Cẩn và Mạnh Hà Chiếu đứng ở hai bên nàng, phía sau còn đứng tám đồng đội gánh vác nguy hiểm do Mạnh Hà Chiếu chọn lựa.

Trong chớp mắt khi Mộ Lê đọc xong chú ngữ, lá bùa trước mặt liền bốc cháy, tầng lá chắn trong suốt cũng bốc lên ngọn lửa.

Thủ thuật che mắt được giải trừ, một ngọn núi cao vυ"t hiện lên trước mắt mọi người.

“Chính là nơi đó! Thật sự có cây cầu vượt!” Hoài Cẩn chỉ về phía cây cầu như ẩn như hiện trong đám mây mù, kinh hỉ nói: “Đoạn đường này không quá dài, chúng ta đi nhanh một chút, hai khắc sau có thể vòng đến đầu bên kia!”

Có người tiến lên nhắc nhở: “Phải cẩn thận một chút, người nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt, cự yêu có thể cảm ứng được linh lực mạnh yếu, chúng ta nếu cùng nhau lên cầu nói không chừng sẽ kinh động đến nó.”

Mạnh Hà Chiếu phản bác:” Bạch Cảnh Diệu là một người sở hữu linh lực hơn chúng ta rất nhiều lần, hắn đi qua nơi đây không biết bao nhiêu lượt mà đều không kinh động đến yêu ma nơi đây, sẽ không có việc gì.”

Nàng gọi nhiều người tới như vậy vốn dĩ chính là để gánh vác nguy hiểm, đương nhiên không chịu đơn độc hành động.

“Nhưng cây cầu kia trông có vẻ rất hẹp, chỉ sợ không thể để hai người song song đi qua, nếu xếp thành một hàng cùng nhau đi qua, một khi gặp nạn thì tiến lui đều khó.

“Nếu gặp nạn liền lui về phía sau thì không đáng để ta mời chư vị đến đồng lòng đối địch.” Mạnh Hà Chiếu lãnh khốc nói: “Nếu như thật sự gặp nạn đương nhiên hàng phía trước sẽ đồng lòng đối địch, hàng phía sau sẽ tranh thủ thời gian để chạy thoát.”

Mọi người lộ vẻ mặt khó xử, Mạnh Hà Chiếu cùng bọn họ chia sẻ thông tin về lối tắt thông quan, xác thật là giúp bọn họ không làm mà ăn, bọn họ chỉ có thể căng da đầu hứa hẹn nhất định sẽ bảo hộ người đồng hành.

Nhưng chờ đến khi chân chính bước lên ngọn núi thảo luận, không ai nguyện ý là người đi đầu.

Vẫn là Mộ Lê nghĩ ra biện pháp, nàng lấy mấy cành cây khô ngay tại chỗ, bẻ ra rồi viết số lên đó để rút thăm.

Mộ Lê bốc được số ba.

Trên núi sương mù dày đặc nhìn không ra cầu treo kia cách mình bao xa.

Hai nữ tử rút thăm số 1 và số 2 mặt không biểu tình bước lên cầu, không biết là đang ra vẻ trấn định hay là đã bị dọa đến đơ cả người, Mộ Lê chỉ có thể căng da đầu đuổi theo.

Cây cầu treo này dùng dây thừng xâu các ván gỗ mà tạo thành, tấm ván gỗ nhiều năm đã cũ kỹ, nàng chỉ sợ một chân có thể dẫm nứt cầu gỗ, vì thế tay nàng nắm chặt hai bên dây thừng, chăm chú vào từng bước đi.

Không biết qua bao lâu, nữ hài phía trước bỗng nhiên hoan hô.

“Tới rồi! Chúng ta tới nơi rồi!”

Mộ Lê vui sướиɠ ngẩng đầu.

Nữ hài đã đứng bên bờ bên kia duỗi tay ra: “Mau lên đây!”

Nhanh như vậy?

Mộ Lê ngẩng đầu nhìn về vách núi bên kia rồi lại nhìn nữ hài đang duỗi tay về phía mình.

Nữ hài phía sau vội vàng thúc giục: “Mau lên đi! Phát ngốc cái gì chứ?”

Mộ Lê vẫn như cũ không nhúc nhích.

Không thích hợp.

Bởi vì sương mù nên không thể đoán được cây cầu này dài bao nhiêu nhưng khi còn ở dưới chân núi, nàng có thể ước lượng được hai bên cách nhau khoảng hai dặm.

Hiện tại nàng mới đi được khoảng nửa dặm, sao có thể nhanh như vậy đã sang đến bờ bên kai

Bởi vì sương mù, vô pháp phán đoán này tòa kiều có bao nhiêu trường, nhưng mới vừa rồi ở dưới chân núi khi, nàng nhìn ra hai tòa sơn chi gian ít nhất cách xa nhau hai dặm lộ.

Giờ phút này nàng đi rồi còn không đến nửa dặm lộ, sao có thể nhanh như vậy đến bờ bên kia như vậy.

Xong rồi.

Tám phần là đυ.ng phải phong ấn cự yêu trong sơn cốc.

Trước mắt bên kia là ảo ảnh, thứ đang duỗi tay trước mặt nàng hẳn là bản tôn của cự yêu, cho nên lúc này nàng thực chất chỉ cách cự yêu vài xen ti mét.

Mộ Lê hít sâu một hơi, bắt bản thân mình phải bình tĩnh lại. Nàng cúi đầu sờ sờ eo nói: “A, pháp khí của ta đâu rồi, có phải rớt phía đầu cầu bên kia rồi không?”

Nàng xoay người nói với nữ hài phía sau: “Ngươi có thể quay đầu giúp ta tìm pháp khí được không? Thứ này đối với ta rất quan trọng.”

Nàng vừa nói vừa làm mặt quỷ ý đồ thông báo có biến nhắc nhở người phía sau mau trốn.

“Tìm pháp khí cái gì! Ngươi biết đây là địa phương nào không? Đừng trì hoãn thời gian của ta!”

“Mạng quan trọng hơn hay pháp khí quan trọng hơn? Muốn tìm tự ngươi đi mà tìm, tránh ra!”

Người phía sau nổi giận đùng đùng đẩy Mộ Lê ra, gấp không chờ nổi nhảy lên bờ đối diện, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong sương mù.

Vài người theo sau cũng mặc kệ mọi chuyện, từng người từng người đẩy Mộ Lê ra chen lên trước.

“Tìm cái gì pháp khí! Biết đây là địa phương nào sao? Đừng trì hoãn đại gia thời gian!”

“Mệnh quan trọng vẫn là ngươi pháp khí quan trọng? Muốn tìm chính ngươi đi tìm, tránh ra!”

Phía sau người nổi giận đùng đùng đẩy ra Mộ Lê, gấp không chờ nổi nhảy lên bờ đối diện, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở sương mù bên trong.

Theo sát sau đó vài người cũng mặc kệ luận, một người tiếp một người đẩy ra Mộ Lê.

Chỉ có Hoài Cẩn tiến lên túm lấy cánh tay nàng quát lớn: “Ngươi lại hồ nháo cái gì? Xuống cầu trước rồi nói!”

Mộ Lê không trả lời, đôi tay nắm chặt lấy dây thừng, làm mặt quỷ với Hoài Cẩn.

Hoài Cẩn túm chặt lấy nàng định mạnh mẽ kéo nàng khỏi cầu.

Mộ Lê thuận thế ghé vào bả vai nàng, thấp giọng nhắc nhở bên tai: “Ngươi không phát hiện cây cầu này quá ngắn sao?”

Hoài Cẩn vừa định quát lớn, thân thể bỗng nhiên cứng đờ!

Nàng nghe hiểu ý của Mộ Lê.

“Được, ta giúp ngươi cùng đi tìm pháp khí.” Hoài Cẩn cuối cùng cũng phối hợp, che chở Mộ lê cùng đi.

Mấy đồng đội heo phía sau không quản hai người này phát điên cái gì, tránh đi các nàng nhanh chóng nhảy lên bờ.

Chỉ có Mạnh Hà Chiếu đứng cuối cùng cảnh giác dừng chân, thấy Mộ Lê không ngừng làm mặt quỷ, nàng nhanh chóng ý thức được gì đó nhưng không hé răng mà cùng Mộ Lê quay trở lại đường cũ.

Phía sau lại truyền đến thanh âm của nữ hài: “Các ngươi đi đâu nhé? Mau chóng trở về, cầu sắp đứt rồi.”

Ba người cũng không quay đầu lại, bước chân nhanh hơn nhưng không lộ ra ý đồ chạy trốn.

“Mau trở lại!”

“A! Cầu sắp đứt rồi, các ngươi không kịp chạy đến đầu bên kia đâu!”

Ba người vẫn trầm mặc, nhanh chóng lùi lại.

Ngay lập tức, tiếng nói nữ hài phía sau bỗng biến thành tiếng dã thú gào rống.

Cự yêu hiện hình!

Ảo cảnh phía sau biến mất, một đám nữ tu sĩ rơi vào bẫy rập không thể động đậy được, gào khóc cầu cứu ba người Mộ Lê.

Mạnh Hà Chiếu không thèm để ý tới, chân dùng khinh công nhanh chóng bay xuống cầu.

Hoài Cẩn lôi kéo Mộ Lê chạy như điên, khoảnh khắc sắp lên bờ, ván gỗ dưới chân bị Hoài Cẩn dẫm nát, Mộ Lê theo sát phía sau không kịp phản ứng, chân đạp hư không!

Hoài Cẩn một tay cầm kiếm, một tay nắm lấy dây thừng mạnh mẽ lôi kéo Mộ Lê lại.

Hai người vừa mới đứng vững, một đạo hắc ảnh bay lướt qua đầu…

Một đầu cự hổ đang chặn con đường phía trước, cả người hắc khí lượn lờ, đôi mắt huyết sắc gắt gao nhìn chằm chằm hai người Mộ Lê, nó từng bước tới gần!

Mộ Lê túm Hoài Cẩn, muốn chạy về phía sườn núi phía Tây, Hoài Cẩn lại một chưởng đẩy nàng ra, rút kiếm quét ngang, vài đạo kiếm quang bay về phía cự yêu đem nó bức lui vài bước.

“Ngươi đi trước! Ta ngăn cản nó!” Hoài Cẩn hét lớn.

Mộ Lê xoay người chạy về phía chân núi, nhưng chưa được vài bước liền nghe thấy phía sau Hoài Cẩn truyền đến một tiếng kêu đau.

Đám nữ tu sĩ cũng phát ra tiếng kêu cứu thê thảm, Mộ Lê nghe đến mức lạnh hết cả sống lưng.

Với tu vi này của nàng, có đến cũng chỉ thêm đầu người.

Hoài Cẩn vốn định bức lui yêu thú để tranh thủ thời gian chạy trốn cho Mộ Lê nhưng nàng đã đánh giá quá cao thực lực của chính mình.

Hổ yêu phản kích khiến nàng không thể né tránh, chân trái cũng bị thương không thể động đậy.

Hổ yêu nháy mắt nhảy tới, một trưởng nện xuống mặt nàng…

Nhưng mãi không thấy đau đớn, Hoài Cẩn mở to mắt nhìn thì tấy hổ yêu không nhúc nhích, tầm mắt vượt qua Hoài Cẩn nhìn về phía sau nàng.

Hoài Cẩn kinh ngạc quay đầu, vậy mà tiểu sư muội phế vật Mộ Lê quay lại cứu nàng.

Đôi tay Mộ Lê kết ấn, ánh sáng màu lam lượn lờ quanh thân.

Là tâm dẫn quyết.

Mộ Lê vậy mà dùng linh lực cực kỳ nhỏ của mình để khống chế ý thức của cự yêu!

Ngay sau đó, hắc khí tản ra, cự yêu hóa thành một nam nhân cao to lực lưỡng làn da ngăm đen, y phục màu vàng xen lẫn đen, hắn vòng qua Hoài Cẩn tiến về phía Mộ Lê.

Tâm dẫn thành công!

Mộ Lê ngưng tụ linh lực toàn thân, nhanh chóng hấp thu ký ức của Đầu Hổ này.

Nàng đoán không sai, thê tử của Đầu Hổ này chính là điểm yếu của hắn, nàng đã tìm đúng nhược điểm, chỉ cần dùng một chút linh lực cũng đủ khống chế ý thức của hổ yêu.

Trong mắt hổ yêu lúc này chính là bộ dáng thê tử của hắn lúc sinh thời.

Bạch Cảnh Diệu đã từng nói, Đầu Hổ này sau khi mất thê tử mới biến thành dáng vẻ hiện tại.

Dựa vào mô típ quen thuộc của tiểu thuyết, loại nhân vật hắc hóa này khẳng định bị tâm ma kéo vào vực sâu.

Làm bác sĩ tâm lý, giúp người bệnh cởi bỏ khúc mắc chính là chức trách của Mộ Lê.

Vạn nhất thất thủ cũng coi như hi sinh vì nhiệm vụ, chết cũng không quá khó coi.

Còn nếu may mắn đắc thủ, nhân tiện cũng có thể cứu thêm một đám đồng đội heo và vị sư tỷ duy nhất đối tốt với nàng sau khi xuyên qua, chết thì chết thôi, nàng không nghĩ nhiều như vậy.

Ngắn ngủi trong mấy chục giây, lượng thông tin từ ký ức của hổ yêu đã chảy hết vào đầu Mộ Lê.

Đa số là những ký ức của vợ chồng sau khi kết hôn.

Chuyện này không giống như trong tưởng tượng của Mộ Lê, vợ chồng hổ yêu này tình cảm cũng không phải là tốt, trí nhớ tràn ngập những hình ảnh phu thê đang khắc khẩu.

Tâm dẫn có thể cảm giác được cảm xúc của chủ nhân ký ức, tuy khắc khẩu không ngừng nhưng Mộ Lê có thể cảm giác được hổ yêu thích vợ đến mức nào, nhưng không biết tại sao hai vợ chồng vì một chuyện nhỏ cũng có thể tranh chấp.

Hai vợ chồng hổ yêu trăm năm trước đã ở sâu trong núi, thi thoảng sẽ đem lợn rừng săn được xuống núi, vào chợ để trao đổi một chút đồ dùng sinh hoạt với thôn dân.

Thẳng đến một ngày, có một vị lão nhân nói rằng mình từ khi còn nhỏ lên núi hái thảo dược từng gặp đôi vợ chồng này, nhiều năm qua đi nhưng bọn họ lại không hề già đi, hắn đoán đôi vợ chồng này nhất định là yêu ma hấp thu tinh khí của phàm nhân để trường sinh bất lão.

Không bao lâu sau, thê tử của hổ yêu xuống núi họp chợ thì bất hạnh rơi vào trận pháp bẫy rập, bị một đám tu sĩ đánh thành bột mịn, thi cốt cũng không còn.

Đám tu sĩ này chính là do thôn dân dùng một số tiền lớn mời đến để trừ yêu.

Chuyện sau đó thì giống như trong lời đồn, hổ yêu đánh lén đám tu sĩ kia, lại hấp thụ tinh khí của thôn dân, tu vi tăng lên rất nhiều, sau mới bị Thiền Uyên thượng nhân của Thiên Thiền Điện Lăng Vân phong trấn áp.