- 🏠 Home
- Nữ Phụ
- Xuyên Không
- Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện
- Chương 22
Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 22
Bên trong thế giới của người trưởng thành, ly hôn cũng không tính là chuyện lớn giống như trời sập xuống. Đối với Nguyễn Hạ mà nói càng không phải là như vậy, cho nên mặc dù trong đầu đã nhận định rằng Tống Đình Thâm muốn nói chuyện ly hôn với cô nhưng cô cũng cũng chẳng cảm thấy sao cả, để điện thoại xuống rồi nhắm mắt lại trong chốc lát thì ngủ mất, còn Tống Đình Thâm thì lại mất ngủ, nằm trên giường nhìn con trai đang ngủ say.
…
Thứ bảy tham gia hôn lễ, chủ nhật Nguyễn Hạ chuẩn bị dẫn con trai đến trung tâm thương mại gần đây dạo chơi một vòng, dưới sự yêu cầu mạnh liệt của Vượng Tử, Tống Đình Thâm cũng phải đi theo cùng.
Gần đây, số lần một nhà ba người bọn họ đi cùng nhau càng ngày càng nhiều.
Nguyễn Hạ cũng không hề để ý đến Tống Đình Thâm ở bên cạnh, có anh ở đây, cô có thể quang minh chính đại giao trách nhiệm bế con cho anh, cô lập tức sẽ thoái mới hơn rất nhiều.
Bé trai hơn ba tuổi chính là độ tuổi nghịch ngợm, sau khi đến trung tâm thương mại cũng không an phận, chỉ hơi không chú ý thì cũng không biết cậu chạy đi nơi nào rồi, ở đây có nhiều người, có anh đi cùng cô có thể buông lỏng một chút.
Lập tức phải ly hôn, Nguyễn Hạ cũng không biết mình có thể được chia bao nhiêu tài sản, một nửa cô cũng không trông chờ vào việc này, cũng không dám có lòng tham, dù sao lúc nguyên chủ gả cho Tống Đình Thâm, anh đã có rất nhiều tiền rồi.
Mặc dù ly hôn nhưng với tính cách của Tống Đình Thâm và sự hào phóng của anh, cô dám khẳng định rằng mình cũng có thể trở thành một tiểu phú bà rồi đó. Chỉ có điều bọn họ bây giờ vẫn chưa ly hôn, hơn nữa còn đang đi trung tâm thương mại, Nguyễn Hạ quyết định để anh một lần làm người tiêu tiền như nước, lợi ích như vậy mà không tận dụng thì đó chính là kẻ ngu đó nha!
Đàn ông không hổ là đàn ông, không cần biết người đó là hơn ba tuổi hay hơn ba mươi tuổi, đều không đủ kiên trì và tinh lực cùng phụ nữ đi dạo mua đồ, hai cha con bọ họ bất đắc dĩ nhưng vẫn đi theo sau Nguyễn Hạ, nhìn cô điên cuồng mua sắm.
Cái này cũng muốn mua! Cái kia cũng muốn mua!
Sức chiến đấu của Nguyễn Hạ rất mạnh, tinh lực cũng tràn trề, cũng đúng thôi, ngẫu nhiên nói với một người phụ nữ trên đường lớn rằng có nơi bán hàng thanh lý, vậy thì người đó có thể đi mua trong thời gian dài mà cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Cũng may trong mỗi cửa hàng đều cung cấp cho khách chỗ ghế sopha để ngồi nghỉ, Vượng Tử và Tống Đình Thầm ngồi ở đấy, thu hút không ít sự chú ý của không ít nữ nhân viên bán hàng trong cửa hàng.
Bọn họ một nhà ba người ở phương diện nhan sắc tất nhiên không thể chê vào đâu được rồi, lúc này biểu cảm của Vượng Tử và Tống Đình Thâm giống y như nhau, đều vô cùng khôi hài.
Tống Đình Thâm giơ tay lên nhìn đồng hồ, Nguyễn Hạ đã liên tục đi mua sắm gần hai tiếng rồi nhưng hình như vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Vượng Tử vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc hỏi Tống Đình Thâm: "Ba, mẹ còn mua tới khi nào nữa vậy?"
Ở tuổi này, cậu xem như là một đứa trẻ rất ngoan, chí ít là lúc này không hề giận dỗi.
Tồng Đình Thâm giơ tay lên, sờ đầu của cậu, rồi lần đầu tiên thực hiện kế hoạch lừa con nít, anh chậm rãi nói: "Vậy con hỏi mẹ đi. Đợi chút nữa mẹ thử xong quần áo rồi ra đây, thì con ra hỏi nhé."
Bảo anh đi nói với Nguyễn Hạ rằng cô đừng đi dạo nữa cũng đừng mua sắm gì nữa, đó là điều không thể nào.
Bây giờ, anh chỉ có thể gửi gắm nguyện vọng của mình vào Vượng Tử.
Vượng Tử tất nhiên không thể nào bằng anh là một kẻ lão luyện rồi, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý: "Vâng."
Nguyễn Hạ từ phòng thử quần áo đi ra, nhìn mình trong gương, nguyên chủ đúng là trời sinh có thể mặc được mọi loại quần áo, không... chỉ cần có vóc dáng đẹp, mặc cái gì cũng đều xinh đẹp.
Cô đi đến trước mặt hai cha con, xoay một vòng, đương nhiên là hỏi Vượng Tử rồi: "Có đẹp không?"
Vượng Tử tất nhiên sẽ ra sức tâng bốc rồi, sau khi nói xong lại hỏi: "Mẹ, chúng ta lúc này thì về nhà ạ? Con muốn về."
Nguyễn Hạ dứt khoát khom người xuống, xoa đầu Vượng Tử: "Vượng Tử con có muốn mẹ thật xinh đẹp không?"
Vượng Tử gật đầu: "Muốn!"
"Con có muốn mẹ vui vẻ hay không?"
"Muốn."
Nguyễn Hạ đứng dậy, kết luận: "Dù sao cửa hàng trong trung tâm thương mại đều có chỗ nghỉ ngơi và máy điều hòa, con cùng mẹ đi dạo một lúc đi, chỉ cần mẹ đi dạo mua đồ, tâm tình sẽ cảm thấy rất tốt. Vượng Tử, không phải con nói là thích mẹ, yêu mẹ hay sao? Chẳng lẽ ngay cả nguyện vọng nho nhỏ của mẹ, con cũng không thể giúp sao?"
Vượng Tử nghe xong lời này, lập tức ôm đùi Nguyễn Hạ nói ra: "Không phải đâu mẹ! Mẹ đi dạo, đi mua đi! Chỉ cần mẹ vui vẻ là được rồi!"
Nguyễn Hạ giơ ngón tay ra chọt vào trán Vượng Tử một cái: "Con trai ngoan, thưởng cho con, mẹ rất yêu thích con trai mẹ."
Trong lòng Tống Đình Thâm thở dài một cái, anh làm sao không phát hiện ra con của mình sao có thể dễ bảo như thế? Một chút nguyên tắc cũng không có!
Hôm nay Nguyễn Hạ đã được đi mua sắm thỏa thích, Tống Đình Thâm là người đàn ông vô cùng thức thời, mỗi khi cô bảo nhân viên bán hàng tính tiền, anh rất tự giác đứng dậy đi đến quầy thanh toán quẹt thẻ, lông mày cũng không hề nhíu lại chút nào.
Ôi chao, người đàn ông này đúng thật là một người đàn ông cực phẩm.
Đây là một lời khen, cũng không có ý xấu, có tiền có nhan sắc lại có năng lực, vóc người cũng được bảo dưỡng rất tốt, mặc dù bình thường ít nói nhưng suy nghĩ kĩ thì, cô tới đây trong khoảng thời gian lâu như vậy, anh cũng chưa từng khiến cô khó xử, coi như anh là người bạn cùng phòng, đó cũng là một điều tốt đó chứ.
Anh quẹt thẻ để cô mua nhiều đồ như thế, Nguyễn Hạ lập tức cũng có chút khách khí: "Nếu không thì, buổi chiều ăn ở bên ngoài đi, tôi dẫn anh và con đi ăn bữa tiệc lớn."
Trên thực tế, mặc số dư còn lại trong thẻ của cô cũng còn nhiều, cho dù không được chia tài sản của Tống Đình Thâm, cô cũng coi như là một tiểu phú bà nhưng cô vẫn có chút xíu keo kiệt.
Đây chính là thói quen sinh hoạt hơn hai mươi năm trước kia của cô.
Với tính cách của Tống Đình Thâm, anh khẳng định sẽ không đồng ý dẫn Vượng Tử ăn cơm ở bên ngoài, dù sao cửa hàng bên ngoài người ta cũng chú trọng đến hương vị, chứ không có giống như ở nhà toàn thức ăn tốt cho sức khỏe.
Nào biết được, anh nhìn cô một cái, rồi nhẹ gật đầu: "Được."
Nguyễn Hạ: "..."
Tốt thôi, dù sao cô bây giờ cũng đã có rất nhiều tiền, Tống Đình Thâm lại có ý như thế, cô có thể hẹp hòi với người khác nhưng cũng không thể hẹp hòi với hai cha con này được.
Vượng Tử đối với việc được ăn ở bên ngoài vô cùng vui vẻ, bỏ qua mọi sự mệt mỏi trước đó khi cùng Nguyễn Hạ đi mua sắm, ầm ĩ đòi nhất định phải đi ăn KFC hoặc Pizza Hut.
Nguyễn Hạ ném củ khoai này cho Tống Đình Thâm: "Ba của con đồng ý đi ăn thì chúng ta đi."
Tống Đình Thâm làm sao có thể đồng ý dẫn con trai bảo bối đi ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe được.
Vượng Tử lại nhìn về phía Tống Đình Thâm, nhóc mập mạp chắp tay trước ngực, vẻ mặt khẩn cầu: "Ba, chúng ta đi ăn Pizza Hut đi, ở nhà trẻ có rất nhiều bạn cũng đã được ăn món này!"
Tống Đình Thâm lúc này mới nhớ tới, Vượng Tử năm nay mới hơn ba tuổi nhưng dưới sự nghiêm khắc của anh, thật sự là cậu chưa từng được ăn Pizza Hut hay KFC, nếu nói là trẻ con vô cùng thích loại thức ăn này cũng không phải, có phải là ở nhà trẻ các bạn đã nói với cậu, là ba và mẹ cùng đi ăn, cho nên Vượng Tử mới yêu cầu như vậy?
Nghĩ tới đây, Tống Đình Thâm liền nói: "Vậy được rồi, đi ăn Pizza Hut thôi."
Cùng với tiếng hô đầy hào hứng của Vượng Tử là Nguyễn Hạ đang ngẩn ra. Anh thế mà lại đáp ứng ư?
Bình thường dù là Vượng Tử hết sức yêu cầu, anh cũng sẽ không đồng ý để con trai ăn nhiều hơn một cốc kem nhưng bây giờ lại đồng ý ư?
Có lẽ là do ánh mắt vô cùng nghi hoặc của cô, Tống Đình Thâm cũng khó có thể giải thích: "Từ trước đến giờ cũng chưa từng dẫn con đi ăn thứ đó, có khả năng con cũng thèm, ăn ít chút là được rồi."
Đây cũng thực là, hơn nữa hôm nay Tống Đình Thâm xác thực cũng khác trước kia nhiều lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyễn Hạ cũng hiểu được.
Sở dĩ Tống Đình Thâm muốn cùng cô và Vượng Tử đi chơi, một mặt là vì Vượng Tử thỉnh cầu, một mặt có phải anh muốn ly hôn hay không, cho nên nhân cơ hội này, cho Vượng Tử một hồi ức tốt đẹp về một nhà ba người ở với nhau thật ấm áp?
Trong trung tâm thương mại có một tầng là chỗ kinh doanh đồ ăn, trong đó có Pizza Hut, cũng vừa đúng lúc ba người đi dạo cũng đã mệt mỏi, đi vào Pizza Hut, tìm một chỗ ngồi xuống.
Hôm này là ngày nghỉ thứ hai, rất nhiều cha mẹ đều sẽ dẫn con đến đây chơi, Pizza Hut và KFC là chỗ như vậy, chuyện làm ăn vẫn luôn rất tốt, nhất là những hôm như thế này.
cái này cũng muốn ăn, cái kia Vượng Tử cũng muốn ăn, tham ăn như vậy, cũng giống như lúc Nguyễn Hạ đi dạo mua sắm cái gì cũng muốn mua.
Mặc dù sức ăn của cậu tốt hơn cho với những đứa trẻ cùng tuổi nhưng dù sao trẻ con cũng không ăn được nhiều, cho dù như thế, Nguyễn Hạ vẫn đáp ứng đầy đủ yêu cầu của cậu, chỉ cần là cậu muốn ăn, cô đều gọi cho cậu một phần.
Tống Đình Thâm không thích ăn pizza, nên gọi một phần cơm rang.
Đồ ăn được mang ra, Vượng Tử mới oa một tiếng, giơ bàn tay mập mạp ra muốn cầm miếng pizza.
Hôm nay cậu rất vui, ngày mai mẹ sẽ đưa cậu đến nhà trẻ, cậu có thể nói với các bạn rằng, cậu cùng ba mẹ cũng đi ăn Pizza Hut nha.
…
Đến khi bọn họ về đến nhà thì cũng đã tám giờ tối.
- 🏠 Home
- Nữ Phụ
- Xuyên Không
- Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện
- Chương 22