Chương 120

Chuyện trong nhà trẻ của Vượng Tử cũng rất nhiều. Hầu như mỗi ngày đều có hoạt động gia đình, còn có họp phụ huynh. Tống Đình Thâm sau khi qua năm mới cũng rất bận, Nguyễn Hạ còn phải rút ra thời gian chạy đến nhà trẻ. Bây giờ, cô và giáo viên của lớp Vượng Tử đã rất quen thuộc rồi. Mặc dù bản thân giáo viên cũng rất có trách nhiệm, nhưng tính tình Nguyễn Hạ vẫn là muốn tạo quan hệ với giáo viên... Lâu dần, cô còn đi dạo phố mấy lần với giáo viên. Quan hệ thật sự là khá tốt.

Hôm nay, nhà trẻ của Vượng Tử lại muốn tổ chức hoạt động. Mỗi bạn nhỏ của lớp đều phải trình bày một kỹ năng đã học được ở nhà trẻ trong học kỳ trước cho ba mẹ. Ví dụ như vẽ tranh, đập bóng, thậm chí còn có cả nhảy múa. Nguyễn Hạ sáng sớm đã vác theo máy ảnh còn có banner cổ vũ đến nhà trẻ. Hôm nay, Vượng Tử biểu diễn đập bóng, có đập bóng một tay, đập bóng hai tay, còn có hai người phối hợp đập bóng. Mỗi ngày, sau khi trở về nhà, Vượng Tử đều sẽ luyện tập hơn nửa tiếng. Cậu rất có dã tâm và mục tiêu. Chính là vì để trổ hết tài năng trong một đám trẻ con, để cho mẹ của cậu nhìn thấy cậu lợi hại và tài giỏi đến thế nào. May mắn nhà bọn họ ở là biệt thự to. Nếu như là sống trong một tòa nhà thương mại thì đoán chừng là sẽ bị người ta khiếu nại rồi.

Nguyễn Hạ giống như là fan của Vượng Tử. Nhìn thấy con trai cô đập bóng, cô chụp ảnh không ngừng. Giống như là fan hâm mộ đang trà trộn đến trước mặt minh tinh vậy.

Cô nghĩ, có thể không bao lâu nữa thì nói không chừng, cô có thể học được cách chỉnh sửa hình ảnh nữa đấy...

Có một đứa con, Nguyễn Hạ ngày càng học được nhiều kỹ năng. Cô cảm thấy phương hướng phát triển mà bản thân đang hướng đến là nữ siêu nhân.

"Cô chuyên nghiệp thật đấy." Khi Nguyễn Hạ đang chụp tất cả các khoảnh khắc của Vượng Tử, có một giọng nữ vang lên.

Nguyễn Hạ quay đầu nhìn lại, là một bà mẹ đang cầm ly giữ nhiệt, nhìn cô cười dịu dàng, khuôn mặt rất là hiền lành, làm cho người ta nảy sinh thiện cảm ngay lập tức.

"Con gái của tôi cũng đang ở lớp này." Người mẹ chỉ về lớp đang biểu diễn đập bóng phía trước.

Hóa ra là mẹ của bạn học cùng lớp Vượng Tử. Nguyễn Hạ và mấy người mẹ này quan hệ cũng không tệ. Nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người mẹ này. Khó tránh lạ mắt, nhân tiện nói: "Lúc trước đều chưa từng gặp cô. Lúc trước tôi không thể đến nhà trẻ được, thật là ngại quá."

Người mẹ này ôn nhu cười cười, vén tóc ra sau tai: "Con gái của tôi mới chuyển đến vào học kỳ này. Quên tự giới thiệu, tôi là mẹ của Hứa Ý Thuần. Tôi họ Tiếu, tên là Tiếu Mộ Lan."

Nguyễn Hạ ngẩn ra. Chỉ cảm thấy cái tên này hơi quen. Không, là vô cùng quen.

Cô vừa nhớ lại vừa nói: "Tôi là mẹ của Tống Thư Ngôn… Nguyễn Hạ."

Chờ đến khi hoạt động của lớp kết thúc, Tiếu Mộ Lan đi lên tìm con gái của mình, lúc này Nguyễn Hạ mới phản ứng lại được, vẻ mặt không nói ra lời.

Cho đến khi Vượng Tử vọt đến bên người cô, ôm eo cô làm nũng, cô vẫn còn chưa hồi phục tinh thần.

"Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?" Vượng Tử dốc sức thề sống chết gì cũng phải chống lại nhưng cũng không thể thắng được giáo viên. Để cho giáo viên chấm lên trán cậu một chấm đỏ. Lúc này, nhìn cậu đáng yêu giống như là bé phúc trên tranh tết vậy.

Nguyễn Hạ cúi đầu nhìn đứa con mũm mĩm nhà mình, đau buồn lập tức từ đó mà đến, cúi người xuống, thuận thế ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu, ngữ khí rất là u oán: "Cốt truyện quá mạnh rồi. Con à, con phải bảo trọng đấy."

Vốn dĩ cô cho rằng đã thoát khỏi cốt truyện rồi. Ít nhất thì một nhà ba người bọn họ cũng đã lệch khỏi quỹ đạo của bản gốc rồi. Đâu biết được, trên thế giới này lại thật sự tồn tại hiệu ứng bươm bướm. Cho dù là đã thoát được chuyện này thì những chuyện tiếp theo trong nguyên tác có thể sẽ không xảy ra nữa, lại cũng vẫn sẽ lấy một hình thức khác mà xảy ra bên cạnh bọn họ. Giống như bây giờ, Tống Đình Thâm không chết, cô cũng không có chuyển Vượng Tử cho người khác. Vượng Tử vẫn là một tiểu thiếu niên tích cực tiến về phía trước. Cậu đã không có đủ điều kiện để trở nên tà ác nữa rồi. Nhưng nữ chính trong nguyên tác... Cô ấy, cô ấy xuất hiện rồi.

Nữ chính trong nguyên tác yêu nam phụ phản diện sâu đậm, khụ khụ, cũng chính là Đại Vượng Tử. Đáng tiếc Đại Vượng Tử không có tình cảm nam nữ gì với cô ấy, có thì cũng chỉ là lòng lợi dụng mà thôi.

Vốn dĩ lực sát thương của Đại Vượng Tử rất là mạnh, đáng tiếc là cậu bị nữ chính yêu. Nam chính lại yêu thắm thiết nữ chính, không quen nhìn Đại Vượng Tử lợi dụng nữ chính, cho nên đã dồn hết tất cả sức lực vào đối đầu với Vượng Tử. Chính bởi vì cái gọi là tà không thể ép chính nên Đại Vượng Tử không thể địch lại vầng sáng của nam chính. Cuối cùng rơi vào một kết cục thê thảm.

Nữ chính chính là Hứa Ý Thuần, trước mặt là một bé cưng mềm mại, đáng yêu rất giống với mẹ của bé.

Trong tay Hứa Ý Thuần cầm thạch còn có kẹo, đến bên cạnh Vượng Tử, đưa cho cậu mấy thứ này, mềm mại nói: "Tống Thư Ngôn, cho cậu ăn đấy."

Vượng Tử nhận lấy, nghĩ nghĩ, lại nhón chân, lục ra kẹo que từ trong cặp sau lưng của Nguyễn Hạ, đưa cho Hứa Ý Thuần: "Hứa Ý Thuần, cái này cho cậu, là vị dâu tây, ăn rất ngon đấy."

Nguyễn Hạ thăm dò được, ngày đầu tiên Hứa Ý Thuần đến nhà trẻ, bị một cậu bé lớp lớn hơn bắt nạt. Dù sao thì Vượng Tử cũng là Đạo Minh Tự bản gốc. Lại thêm được ba của mình trường kỳ truyền thụ tư tưởng phải bảo vệ, chăm sóc bé gái. Cậu căn bản là nhìn không được. Dẫn theo Tây Môn, Mĩ Tác còn có Hoa Trạch Loại không hề sầu muộn mà còn rất hoạt bát đối đầu với bé trai lớp lớn. Thành công hoàn thành một suất diễn anh hùng cứu mỹ nhân.

Từ đó về sau, Hứa Ý Thuần thường dính lấy Vượng Tử. Luôn mang cho cậu mọi loại đồ ăn ngon.

Có thể là do có sự ảnh hưởng lúc trước của cốt truyện. Nguyễn Hạ bắt đầu xem kỹ đôi bạn nhỏ này lại một lần nữa. Bỗng nhiên cảm thấy, Hứa Ý Thuần cũng là một bé fan của Vượng Tử. Vượng Tử đối xử với Hứa Ý Thuần và những cô bé cùng lớp khác cũng không có gì khác biệt. Không, chính xác mà nói, Vượng Tử đều đối xử bình đẳng với tất cả bé gái. Vừa không đặc biệt bắt nạt ai, lại cũng không đặc biệt quan tâm ai. Quả nhiên là do cốt truyện mạnh mẽ quá mức sao? Dù cho tất cả đều đã thay đổi rồi, nhưng hình thức ở chung của hai đứa nhỏ này vẫn không thay đổi sao?

Một mạch thở vắn than dài về đến nhà. Tống Đình Thâm cũng đã tan làm, nhìn thấy Nguyễn Hạ ngồi trên sofa, không nói lời nào, đã không xem TV lại cũng không chơi điện thoại. Chỉ là ngơ ngác nhìn về một nơi nào đó.

Tống Đình Thâm kéo Vượng Tử qua, hạ giọng hỏi: "Hôm nay con làm mẹ không vui hả?"

Vẻ mặt Vượng Tử oan uổng: "Con không có đâu! Hôm nay, biểu hiện của con rất tốt đấy!"

Vậy thì cũng thật là kì lạ rồi. Tống Đình Thâm suy nghĩ lại những hành vi của mình trong hai hôm nay một chút. Được rồi. Ngoại trừ buổi tối hơi làm phiền đến cô, xém chút bị cô một cước đá xuống giường ra thì anh cũng không có trêu chọc gì cô nữa cả.

Không liên quan đến anh, cũng không liên quan gì đến Vượng Tử. Vậy là bởi vì cái gì đây?

Vẻ mặt của cả hai người Tống Đình Thâm và Vượng Tử đều nặng nề nhìn theo bóng dáng của Nguyễn Hạ.

Làm người có vị trí cao nhất trong nhà, cảm xúc của cô đều rất làm cho hai người đàn ông để ý, cũng rất hoang mang.

Vượng Tử sờ cằm, nói: “Có phải là mẹ lại chảy máu cho nên mới không vui không?"

Cậu có thể là bé trai hiểu được kiến thức về sinh lý nữ giới sớm nhất. Kể từ sau khi biết mỗi tháng, mẹ đều sẽ chảy máu, sẽ không thoải mái. Trong lòng của cậu, mẹ trở nên yếu ớt rất nhiều.

Tống Đình Thâm bấm tay tính ngày: "Hẳn là không phải đâu."

Mặc dù thời gian hành kinh của Nguyễn Hạ không phải là rất chuẩn, nhưng quả thật không phải là khoảng thời gian này, anh còn rõ ràng hơn cả cô.

Bây giờ, hai người đàn ông nhà họ Tống sẽ thường xuyên suy đoán, người nữ chủ nhân duy nhất trong nhà tại sao lại không vui. Mặc dù, bọn họ đã thảo luận đến suy đoán đi thì cũng không tổng kết được một kết quả nào cả. Nhưng bọn họ vẫn không thể làm như không thấy được.

Trên bàn cơm, cho dù là Vượng Tử hay là Tống Đình Thâm thì cũng đều vô cùng ân cần. Vừa giúp Nguyễn Hạ gắp đồ ăn, lại đưa khăn giấy cho cô. Nguyễn Hạ đã hưởng thụ được đãi ngộ giống như của lão phật gia.

Trong lòng Nguyễn Hạ đang suy nghĩ gì, đương nhiên là sẽ không nói ra.

Nữ chính cũng đã xuất hiện rồi, nam chính còn có thể xa được sao? Nam chính và nữ chính cũng xem như là thanh mai trúc mã, gia cảnh tương đương. Thật ra rất là xứng đôi. Làm gì được khi Tương Vương có ý, nhưng thần nữ lại vô tâm. Nữ chính mãi cho đến sau này mới bị nam chính làm cho cảm động, làʍ t̠ìиɦ bạn thăng hoa thành tình yêu. Nhưng mà, làm cho người ta bực mình chính là tác giả đại nhân vẫn tung ra một kết cục ngược tâm. Đại khái ý là nữ chính tuy rằng yêu nam chính, hai người cũng đã ở bên nhau rồi. Nhưng trong lòng cô ấy sáng như ánh trăng và người cô yêu nhất mãi mãi đều là người đó. Đây đều là cái gì với cái gì chứ.

Tác giả đại nhân vẫn rất là thiên vị nhân vật Vượng Tử này. Mãi cho đến cuối cùng, độ nổi tiếng của cậu trong lòng độc giả còn cao hơn cả nam chính nữa.

Nguyễn Hạ liếc nhìn Vượng Tử đang ăn đến nỗi cả miệng đều là dầu mỡ.

Nhưng mà đây không phải là chuyện mà cô có thể quản được. Tình cảm, cuộc sống sau này của Vượng Tử có như thế nào thì đó cũng là chuyện của riêng cậu. Cô không thể nào làm một người mẹ già bao che khuyết điểm, luôn dọn sạch mọi chướng ngại cho con trai được. Cuộc đời của cậu, cô cũng không thể đi thay được. Đương nhiên, nói lại thì năm nay, Vượng Tử cũng chỉ hơn bốn tuổi thôi... Cô muốn quản cũng quản không được đấy.

------oOo------