Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Chính

Chương 93: Mẹ kế độc ác của nam chính 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thành phố S, khu biệt thự Vịnh Minh Nguyệt.

Những người trong biệt thự xa hoa này bận rộn từ trưa đến tối. Tất cả đều vì chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay, nhưng không khí trong gia đình họ Thẩm hôm nay lại khác thường, không khí có chút căng thẳng.

Trước đây, nhà họ Thẩm thường tổ chức tiệc tối.

Nhưng đêm nay rõ ràng là khác thường ngày.

Gần đây công ty Thẩm Thị xảy ra hết vấn đề này đến vấn đề khác.

Có người đang nhắm vào Thẩm Thị.

Chủ tịch Thẩm Trường Hải muốn cứu vãn tình hình. Không thể đứng nhìn đế chế mà mình đã dày công xây dựng sụp đổ.

Tối nay ông mời mấy người bạn cũ, những người này đều có thế lực, chỉ cần một người trong số họ chịu giúp đỡ, công ty có thể chống đỡ thêm thời gian nữa.

Tất nhiên, không ai giúp không công.

Lần này, Thời Thanh, với tư cách là bà chủ nhà họ Thẩm, phu nhân một nhà giàu có, trong nhà gặp khủng hoảng như thế, cô đương nhiên phải lo liệu trước sau, chỉ vì giúp chồng vượt qua đợt khó khăn này.

Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ khách đến vào buổi tối.

Sau một buổi chiều bận rộn, Thời Thanh có chút mệt mỏi, đang định lên lầu nghỉ ngơi một lát, khi bước lên cầu thang xoắn ốc, cô nhìn thấy một chàng trai trẻ cao ráo, lãnh đạm, đẹp trai từ trong đại sảnh đi vào. Là nam chính Thẩm Thiên Quân, con riêng xui xẻo của cô……

Đúng vậy, lần này cô trở thành mẹ kế của nam chính.

Một bà mẹ kế độc ác.

Thời Thanh tựa người lên cầu thang, hai tay khoanh trước ngực, nheo mắt, hếch mũi ngạo nghễ nhìn người, khi Thẩm Thiên Quân đi lên, Thời Thanh đã đứng ở trước mặt anh.

Vẻ mặt chán ghét, cau mày mắng:

"Thật là một kẻ vô dụng bất lực! Công ty gặp chuyện lớn như vậy, không giúp đỡ cho bố cậu được gì, nuôi con chó còn có ích hơn cậu!"

Thẩm Thiên Quân liếc cô một cái, nhíu mày.

Anh từ lâu đã quen với những lời xúc phạm mỉa mai chua ngoa của cô, cũng không thèm tranh cãi với người phụ nữ này, dù sao nhà họ Thẩm cũng sắp tàn, ngày tốt đẹp của người đàn bà ngu ngốc này sắp đến.

Thẩm Thiên Quân híp mắt che giấu sự chán ghét khi anh đi vòng qua cô để rời đi.

"Đứng lại!"

Thời Thanh một bên chặn anh lại, dùng tay trái tát anh một cái, tát xong còn thổi tay:

"Tôi cũng xem như là mẹ cậu, mẹ nói chuyện, cậu phải chú ý thái độ."

Thẩm Thiên Quân ngẩng đầu, nhìn cô giống như nhìn người chết.

Một cái tát cũng không là gì, khi còn nhỏ anh đã bị người phụ nữ này đánh không biết bao nhiêu trận, từ khi Thẩm Trường Hải cưới cô đến nay, anh cũng chưa từng có một ngày lành.

Cụm từ “mẹ kế độc ác” được dành riêng cho cô.

"Được rồi, cậu còn dám trừng mắt nhìn tôi?"

Thời Thanh bị anh nhìn thấy sợ hãi đến mức tự nhủ mình không thể hèn nhát, mình là một bà mẹ kế độc ác! Cô phải dũng cảm làm theo tính cách thiết lập của nhân vật!

Thời Thanh khinh thường nhìn anh.

"Nghe nói gần đây cậu câu được tiểu thư nhà họ Chu? Đúng là cậu giống như mẹ mình, giống một con hồ ly tinh chuyên cám dỗ người."

Nam chủ lần này khác với những nam chủ tổng tài bá đạo trước.

Đối với đàn ông mà nói, anh quá nữ tính, rất giống mẹ, có một đôi mắt phượng lạnh lùng, mũi thẳng, môi đỏ tươi, khóe mắt trái có một nốt ruồi màu đỏ tươi diêm dúa.

Nhân vật nam chính này không thể nói là đẹp trai mà phải miêu tả là xinh đẹp.

Chỉ vì ngoại hình giống con gái mà khi còn nhỏ anh thường xuyên bị con trai cô bắt nạt, bị ép mặc quần áo con gái và bị trêu chọc, cười nhạo, đoán chừng bây giờ trong lòng anh vẫn còn bóng ma.

Trong mắt nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Quân vẫn luôn là người nhẫn nhục chịu đựng, nhưng chỉ khi nhắc đến mẹ mình, anh mới tức giận, trước kia cô thường xuyên dùng điều này để kí©h thí©ɧ anh.

Lần này Thẩm Thiên Quân cũng vì thế mà mất khống chế.

"Tôi cảnh cáo cô, đừng nhắc tới mẹ của tôi!" Thẩm Thiên Quân tức giận dùng bàn tay to lớn bóp cổ người phụ nữ, đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp phản chiếu ánh sáng lạnh lùng:

"Miệng cô tôn trọng chút đi!"

Thời Thanh bị đυ.ng vào lan can cầu thang, bên dưới là đại sảnh. Vẻ hoảng sợ hiện lên trên khuôn mặt cô, cô bám chặt vào lan can vì sợ vô tình ngã về phía sau.

Cô lại trừng mắt nhìn Thẩm Thiên Quân: “Mẹ cậu chính là…”

Cô chưa kịp nói hết câu, Thẩm Thiên Quân đã siết chặt cổ cô, trọng tâm dồn về phía trước, toàn thân cô ngửa về phía sau, cô sẽ ngã qua lan can bất cứ lúc nào.

Cô đau đến mức bật khóc, nhưng cô cũng sợ anh thực sự sẽ đẩy cô xuống.

“Buông tôi ra!”

Mặt cô đỏ bừng vì nghẹn.

Thẩm Thiên Quân nhìn vẻ mặt cô kinh hãi, lạnh lùng nói:

"Cô nói tôi sao cũng được, nhưng mà dám ăn nói lung tung về mẹ tôi, cẩn thận tôi cắt đầu lưỡi cô!"

Thời Thanh giãy giụa một cách tuyệt vọng, nhưng không thể tránh thoát. Bàn tay đặt trên cổ cô như một chiếc gọng sắt, người thanh niên này dường như rất muốn gϊếŧ cô, cổ cô gần như bị bóp nghẹt, cô không thở được, đã ngạt thở đến mức tím mặt.

Trong cơn tức giận, Thời Thanh đưa tay chạm vào háng người thanh niên.

Dưới chiếc quần kaki, một đống dưới háng của con riêng bị cô bắt lấy.

Hành động bất ngờ của cô khiến chàng trai trẻ bị sốc, nhìn thấy bộ dạng hóa đá của anh, Thời Thanh đột nhiên mỉm cười với anh, nhẹ nhàng xoa tay lên háng anh hai lần.

Một tiếng nổ vang lên, máu dồn lên não.

Thẩm Thiên Quân buông tay ra như bị điện giật, nhảy ra xa. Anh nhìn chằm chằm vào Thời Thanh với vẻ mặt như thể nhìn thấy ma, người phụ nữ xấu xa và ngu ngốc này vừa sờ dươиɠ ѵậŧ của anh à?
« Chương TrướcChương Tiếp »