Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Chính

Chương 136: Mẹ nữ chính trong truyện thanh mai trúc mã 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một thị trấn nhỏ bình thường.

Trong một khu dân cư cũ, Thời Thanh đang bận rộn trong bếp, trong phòng làm việc, một nam một nữ đang ngồi trên bàn làm bài tập, thỉnh thoảng thì thầm tán tỉnh nhau.

Thời Thanh rất nhanh đã nấu xong bữa tối.

Đi phòng làm việc gọi người ra ăn cơm, vừa mở cửa đã thấy con gái đang hôn nhau một thiếu niên.

Ninh Tiểu Manh đỏ mặt, đẩy Đào Dã ra rồi chạy ra ngoài. Đào Dã cũng đỏ mặt, có chút chột dạ liếc nhìn Thời Thanh, Thời Thanh khẽ mỉm cười không trách móc cậu, bảo cậu nhanh ra ăn cơm.

Ba người cùng nhau ăn cơm, thiếu niên thiếu nữ, ăn cơm cũng tình cảm, gắp đồ ăn cho nhau.

Lúc này Thời Thanh xuyên vào truyện thanh mai trúc mã. Thiếu niên thiếu nữ bạn tử nhỏ, nam chính nữ chính là hàng xóm lầu trên lầu dưới, chơi với nhau từ nhỏ, hai nhỏ vô tư, hai người có tình cảm với nhau hứa hẹn cả đời.

Nhưng chẳng bao lâu nữa họ sẽ bị chia lìa.

Sau khi chia lìa, Đào Dã bị tai nạn mất trí nhớ đã quên mất nữ chính, nhiều năm sau họ gặp lại nhau, lúc đó anh đã trở thành một tổng tài bá đạo và có một vị hôn thê xinh đẹp.

Thời Thanh đang ăn cơm, nhìn hai người đối diện đang tán tỉnh nhau, trong lòng thầm nghĩ: Hãy trân trọng đi chàng trai trẻ, những ngày ngọt ngào của hai người không còn nhiều, sau này sẽ phải ngược luyến tình thâm đó!

Cô liếc nhìn Đào Dã thêm vài lần nữa, không lâu sau đó cậu ta sẽ thành Mộc Thừa Châu.

Tồng tài tương lai bây giờ là một chàng trai đơn thuần ấm áp như ánh mặt trời, hay cười, nhiệt tình và sẵn sàng giúp đỡ người khác, thường xuyên giúp đỡ bà cụ cùng tòa nhà quét dọn, mang nước, mang gas, là một cậu bé ngoan được người lớn yêu quý.

Nghĩ đến một đứa trẻ ngoan như vậy lại trở thành tổng tài bá đạo khiến Thời Thanh cảm thấy đúng là tạo nghiệp.

Đào Dã chú ý đến ánh mắt của cô, mỉm cười gắp cho cô một ít đồ ăn, miệng rất ngọt ngào.

"Dì Thanh, món cá kho của dì hôm nay rất ngon, có thể so sánh với đầu bếp năm sao."

Cha mẹ anh thường xuyên công tác bận rộn. Thời Thanh thường xuyên rủ anh đến nhà ăn tối, trong lòng anh, dì Thời giống như một nửa mẹ, dì là người rất tốt và anh rất kính trọng dì.

Ninh Tiểu Manh hừ một tiếng, "Vua nịnh nọt."

Đào Dã vội vàng nói:

"Tớ nói thật, tay nghề của dì Thanh rất tốt."

Thời Thanh cười nhìn bọn họ tranh luận.

Ăn cơm xong, hai người tiếp tục làm bài tập, làm bài tập xong Đào Dã xuống lầu chơi bóng rổ.

Ở thị trấn yên bình này, cuộc sống vẫn diễn ra như mọi ngày.

Thời Thanh là giáo viên tiểu học, không giống như học sinh cấp hai, cấp ba phải học buổi tối. Hôm đó cô đi làm về, trong chiếc ô tô đỗ bên đường, có một đôi nam nữ đang hôn nhau cuồng nhiệt, nam chính lại là chồng cô.

Một giáo sư đại học đang có quan hệ với nữ sinh viên.

Thời Thanh tức giận lao lên ô tô, cởi giày cao gót dùng mũi giày đánh mạnh vào Ninh Đào, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bị đánh một lỗ nhỏ chảy máu, anh ta biết mình sai và không dám chửi bới cô, lái xe đi bệnh viện.

Thời Thanh lòng đầy oán hận đá văng chiếc giày còn lại của mình.

Đi chân trần về nhà.

Đi chân đất về đến nhà.

Đến dưới sảnh tòa nhà, Đào Dã đang chơi bóng rổ thấy cô, phát hiện cô đi chân đất, cảm xúc hạ xuống, trong lòng thấy kì lạ, đánh một lúc nhịn không được lên lầu nhìn coi có chuyện gì.

Thời Thanh trong lòng khó chịu, về đến nhà đã uống rượu. Cồn làm bụng cô nóng rát, mặt cũng nóng lên.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bước tới mở cửa.

"Dì Thanh, dì không sao chứ?"

Đào Dã bước vào, ngửi thấy mùi rượu trên người cô, nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, trên tay cô cầm chai rượu, kinh ngạc hỏi:

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"Kệ dì đi."

Thời Thanh chỉ vào phòng làm việc:

"Tiểu Manh đi đến nhà bà ngoại, con bé không ở nhà."

Cô lại rúc vào trong góc, vừa khóc vừa uống, uống xong hai ngụm liền ợ lên:

"Đào Dã , hôm nay dì không có tâm trạng nấu cơn, cháu nếu đói thì đi phòng bếp tìm coi có gì ăn không."

Đào Dã ôm quả bóng rổ ngồi xổm xuống nhìn cô.

"Dì Thanh, dì có chuyện gì thì cứ nói ra."

"Tên nhóc, tránh sang bên đi!"

Thanh tát nhẹ cậu đẩy cậu ra, cúi đầu uống một hơi nhiều, nước mắt rơi xuống đất, Đào Dã muốn đến an ủi cô, nhưng co tức giận mắng to:

"Đàn ông mấy người không phải đồ tốt!"

Đào Dã bị mắng ngốc máy giây.

Đầu óc anh chuyển động nhanh chóng, cậu lại quỳ xuống:

"Là vì

chú Ninh à? Chẳng lẽ chú ấy có người bên ngoài?"

Thời Thanh sửng sốt, sắc mặt càng tái nhợt, không nói gì, chỉ cúi đầu uống rượu, Đào Dã biết mình đoán đúng, trong lòng tức giận, dì là người phụ nữ tốt như vậy, nhưng chú Ninh lại phản bội dì!

Cô tiếp tục uống rượu, Đào Dã muốn thuyết phục cô, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, nghĩ đến trong lòng cô chắc là không thoải mái, uống xong phát tiết tí cũng tốt hơn, nên cậu ngồi sang một bên cùng cô.

Cậu ôm quả bóng rổ và nói: “Dì Thanh, nếu dì thấy khó chịu thì cứ khóc đi.”

Vừa nói xong, Thời Thanh vừa òa khóc vừa uống, cho đến khi cạn sạch chai rượu, vứt chai đi. cô kéo cậu và năn nỉ:

"Đi lấy cho dì một chai rượu khác."

Đào Dã thấy mắt cô mê ly đã say rồi.

Cậu đỡ Thời Thanh đứng dậy.

“Dì Thanh, dì say rồi, đừng uống rượu nữa, đi nghỉ ngơi đi…”

“Dì không say, dì vẫn muốn uống.”

Thời Thanh đau khổ đẩy cậu ra rồi đi đến chỗ tủ rượu nhưng mới đi hai bước, cô đạp lên chai rượu rồi ngã về phía trước, Đào Dã lao tới ôm lấy cô.

"Dì Thanh, cẩn thận!"

"Hả?" Thời Thanh Thủy ánh mắt mê ly, nhìn chằm chằm vào hai tay đặt trên ngực mình, cô chọc chọc vào tay.

"Cháu làm đau dì."

Đào Dã cũng cảm thấy lòng bàn tay mình có gì đó không đúng, phát hiện ra, thay vì ôm eo cô, tay anh lại đang nắm lấy bộ ngực cao chót vót của dì Thời Thanh, sự đυ.ng chạm mềm mại khiến tim rung động... Đào Dã rút tay lại như bị điện giật.

Khuôn mặt non nớt và đẹp trai đỏ bừng.
« Chương TrướcChương Tiếp »