Chương 6

Dương Tam Thiết ngửi thấy mùi khói cháy liền giật mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt, hắn thấy nhà bếp đang bốc cháy dữ dội, còn nương của hắn vẫn ngồi bên ngoài nhà bếp. Hắn hoảng sợ hét lên: “Đại ca, nhị ca, đừng ngủ nữa, cháy rồi!”

Mọi người bị đánh thức, nhìn thấy ngọn lửa bùng lên trong nhà bếp, ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc.

Dương Đại Đầu vừa khóc vừa định đi tìm người giúp đỡ. Giang Ninh vẫn chưa mở mắt liền hô: “Đứng lại! Lửa là do ta đốt.”

Dương Đại Đầu đứng sững lại, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Giang Ninh.

“Nương, sao lại thế này? Nếu đói bụng thì gọi con dậy, không cần tự mình nhóm lửa!” Liễu Diệp bất đắc dĩ nói, nghĩ rằng mẹ chồng không cẩn thận làm cháy nhà bếp. Bà mẹ chồng này tính tình không tốt, đã lười biếng lại tham ăn.

Nghe nói nhà mẹ đẻ bà không làm nông, gả về thôn Dung Thụ mười mấy năm mà vẫn không biết phân biệt ngũ cốc, đến nhón bếp cũng không biết, thật là kỳ lạ!

Giang Ninh ôm bụng đói, chậm rãi mở mắt, yếu ớt nói: “Đốt thêm chút nữa, cỏ dại cháy hết rồi mới vào được.”

Mọi người: “???”

“Nương, người đốt lửa để thiêu cỏ dại à?” Dương Nhị Đản nhón chân nhìn vào nhà bếp nhưng không thấy gì.

Giang Ninh mở mắt nhìn hắn một chút, “Không đốt thì lỡ bên trong có rắn, chuột hoặc kiến độc thì sao?”

Nàng nói đến loại kiến độc thường thấy ở đất hoang, đầu to, di chuyển nhanh nhẹn. Nếu không cẩn thận dẫm vào tổ của chúng, cả đàn kiến độc sẽ tấn công, bị cắn dù không chết nhưng sẽ sưng đỏ rồi đau đớn mấy ngày, rất khó chịu.

Dương Nhị Đản bừng tỉnh, “Nương, người thật thông minh!”

Dương Đại Đầu: “…”

“Nương, lần sau nếu muốn làm gì thì nói với con, con sẽ đi mượn cái cuốc để phát cỏ dại. Không cần phải đốt lửa!”

Dương Đại Đầu nhíu mày, cảm thấy Giang Ninh đốt lửa chỉ vì muốn thoải mái, chứ không phải vì sợ rắn, chuột hay kiến.

Người dân quê đâu có chú ý nhiều như vậy!

Giang Ninh lười tranh cãi, lửa cháy một lúc, trời sắp sáng thì cũng tắt.

Dương Nhị Đản bước vào, thấy bốn bức tường nhà bị ám khói đen. Hắn dùng chân đá nhẹ vào một bên tường, không ngờ tường lại nứt ra.

Thấy vậy hắn hoảng hốt la lên, “Nương! Mau đến xem, tường sắp đổ rồi!”

Mọi người ùa vào, rồi nhanh chóng lùi ra.

Dương Đại Đầu mắt đỏ hoe, “Nương! Nhà này không ở được nữa! Con sẽ đi xin ông bà nội cho chúng ta dọn về.”

“Đứng lại!” Giang Ninh vội vàng gọi Dương Đại Đầu, “Lại đây!”

Dương Đại Đầu yếu ớt bước đến trước mặt Giang Ninh, ngồi xổm xuống.

Giang Ninh tức giận, nắm lấy tai hắn rồi mắng: “Ngươi là heo sao? Chúng ta vất vả lắm mới được chia ra, còn có hai mẫu ruộng nước và bốn mẫu đất. Bây giờ lại muốn xin trở về, sau này chia ra lần nữa sẽ không dễ dàng như vậy! Ngươi nghĩ ông bà nội còn cho chúng ta những ruộng đất đó sao?”

Dương Đại Đầu buồn bã, “Nhưng chúng ta không có chỗ ở.”

Nghĩ đến bức tường nứt nẻ vừa rồi, Dương Đại Đầu không khỏi rùng mình. May mà nương đốt lửa, nếu không họ cứ mơ màng ở trong nhà, lỡ tường đổ mà có người bên trong thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Giang Ninh thở phào, nhìn khói bếp bốc lên trong thôn, nói nhỏ: “Trước hết tìm cách kiếm cái ăn đã. Mấy ngày tới chắc không mưa, nếu cần thì dựng tạm cái lều tranh rồi tính sau.”

Đúng lúc này, Tiểu Nha phấn khích hét lên: “Nương, ca ca, các người xem cái gì đây này?”

“Cái gì?” Dương Tứ Trang chạy tới trước, theo sau là hai đứa trẻ ôm một rổ trứng từ nhà bếp, “Mọi người xem! Trứng gà rừng!”

Giang Ninh mắt sáng lên, nắm tay Dương Đại Đầu, “Mau, đỡ ta qua xem!”

Bọn trẻ tự động nhường đường cho nàng.

Giang Ninh cúi xuống nhìn kỹ, vui mừng: “Đúng là trứng gà rừng! Tiểu Nha, giỏi quá! Lát nữa nương sẽ thưởng cho con một quả trứng gà!”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin