Lý thị: “Bà nội biết hai gian nhà kia hơi đổ nát một chút. Để đền bù thì hai mẫu ruộng nước ở thôn Đông cùng bốn mẫu đất đều cho các ngươi cả.”
“Nương! Ruộng bên đó toàn là ruộng tốt màu mỡ, cha bọn nhỏ cực khổ làm ra dựa vào cái gì phải đem cho đại phòng hết? Ta không phục!” Tiền thị lập tức la lối khóc lóc om sòm.
Lý thị sắc mặt tối sầm: “Không phục thì cút khỏi đây đi! Ta còn chưa có chết đâu! Cái nhà này không tới phiên ngươi khoa tay múa chân!”
Hai mắt Tiền thị lập tức đỏ ngầu, tức giận dậm chân, nhưng lại bất lực không thể làm gì.
Lý thị nhìn về phía ba huynh đệ đại phòng: “Các ngươi thấy chia như vậy được không?”
Nói thật, ba huynh đệ Dương Đại Đầu thật sự không ngờ lại được chia đất ở thôn Đông, bất ngờ ập đến quá nhanh. Đột ngột đến mức ba người không có thời gian để suy nghĩ, vẫn là nương tử mới cưới của hắn là Liễu Diệp nháy mắt ra hiệu thì hắn mới đồng ý.
Cứ như vậy, tin tức hai phu thê già Dương gia phân gia với đại phòng được truyền đi khắp thôn Dung Thụ.
Một đám người mang theo một ít đồ đạc cùng tay nải rách rưới rời khỏi nhà cũ của Dương gia, khi đến hai gian nhà ở thôn Đông, tất cả đều chết lặng.
Dù bọn họ đã biết chỗ này dột nát nhưng không ngờ lại tới mức này! Quả thực là năm mặt lọt gió, đứng ở trong nhà nhìn lên có thể thấy bầu trời xanh ngắt, nếu bên ngoài mà mưa to thì bên trong bị dột toàn bộ, nóc nhà đúng kiểu có cũng như không!
….
“Này, này, này…Làm sao chúng ta có thể sống ở chỗ này được chứ?” Dương Nhị Đản hỏi với vẻ nghi ngờ cuộc sống.
Trưởng thôn nhận được tin tức cũng chạy lại đây, vừa thấy hai gian nhà liền lắc đầu, thương xót nói với hai huynh đệ Dương Đại Đầu: “Haiz! Ta cũng chả biết phải nói nhị thẩm của các ngươi như thế nào nữa! Nếu lúc ấy các ngươi đi tìm ta hỗ trợ thì cũng sẽ không đến mức để một nhà các ngươi bị đuổi ra ngoài!
Bây giờ ông bà nội các ngươi ở bên kia đã tới tìm ta, giấy tờ chia nhà cũng chuẩn bị xong hết rồi, ta cũng không tiện nói thêm gì! Các ngươi cầm lấy túi đậu này đi, cuộc sống ra sao đều do con người cả, ta tin tưởng mấy huynh đệ các ngươi đều là người tốt, chắc chắn không có vấn đề, còn về phần nương của các ngươi…”
Trưởng thôn nhìn người phụ nữ đang nằm trên cáng, cau mày nói: “Cứ xem số phận của nàng ra sao vậy! Nếu còn sống thì tốt, mà không sống được thì các ngươi cũng không cần khổ sở, sống chết có số cả!”
Giang Ninh cau mày, thầm nói: “Chuyện này là sao vậy trời? Hình như lão già này không muốn nàng sống sót thì phải?”
Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Ninh chỉ thấy đau đầu, trong đầu nàng hiện lên rất nhiều ký ức về nguyên chủ, người này khiến nàng tức giận đến mức gần như mất bình tĩnh rồi ngất đi, tính tình của nguyên chủ na ná với Tiền thị, chanh chua, thích chiếm tiện nghi, ngang ngược không nói lý, nếu để “nàng” chiếm lý thì “nàng” có thể giống như con đỉa mà hút khô máu của ngươi.
Nguyên chủ cùng Tiền thị là hai cái gai lớn ở Dương gia, ngày nào cũng cãi nhau từ sáng đến tối, hai người còn có thể vì một viên đậu mà vung tay đánh nhau, ầm ĩ đến mức gà bay chó sủa.
“Nàng” không chỉ đánh Tiền thị mà còn đấu với những người phụ nữ trong thôn, nhìn thấy trẻ con ăn kẹo sẽ liếʍ mặt đi lên giật kẹo của chúng, vô liêm sỉ đến mức người trong làng đều giận sôi máu, mỗi khi thấy nguyên chủ là bọn họ đều đi đường vòng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin