Chương 7: Bé mèo con x Ảnh đế hắc hóa (7)

Edit: Tiểu Manh

Beta: Cookie


- -----------------------------------------------------------

"Tiêm?"

Lâm Hoặc sửng sốt một chút, "Không phải đợi vài ngày nữa sao?"

Cốc Tiểu Hoa theo bản năng tiến lại gần Lâm Hoặc, móng vuốt câu lấy góc áo của anh. Động tác của Lâm Hoặc vô cùng tự nhiên, duỗi tay ôm lấy cô.

Bác sĩ Dương nhìn biểu tình một người một mèo giống nhau đều kinh ngạc đến ngây người, nhịn không được cười ra tiếng.

"Tôi thấy Lâm tiên sinh quá khẩn trương nên nói giỡn một chút thôi. Ngày hôm qua Tiểu Hoa mới làm tẩy giun, phải đợi ít nhất một tuần mới có thể tiêm vắc-xin phòng bệnh."

Một người một mèo đồng thời thở dài nhẹ nhõm.

Cốc Tiểu Hoa không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ tiêm. Đời trước mỗi lần gần đến ngày tiêm vắc-xin phòng bệnh đều phải tức giận mất ngủ cả một tuần.

Cô ủy khuất đáng thương rũ đầu xuống. Không ngờ đến,ngay cả làm mèo cũng không thể trốn thoát được!

Lâm Hoặc ôm cô, nhẹ nhàng xoa xoa phía sau lưng trấn an cô, giúp cô đội nón xanh nhỏ lên, nói với bác sĩ Dương: "Thứ ba tuần sau tôi mang Tiểu Hoa đến đây, vậy được chứ?"

Bác sĩ Dương cười gật đầu.

Lâm Hoặc tạm biệt cô ấy, vừa bước ra ngoài vừa nhỏ giọng an ủi Cốc Tiểu Hoa còn đang ủy khuất: "Ngoan, đừng sợ. Tiêm là vì phòng ngừa em nhiễm bệnh."

Cốc Tiểu Hoa dùng móng vuốt nhỏ che lỗ tai của mình. Không nghe không nghe, không nghe thấy tức là không phải tiêm.

Lâm Hoặc cười khẽ một tiếng.

"Tiểu Lâm, thế nào? Con gái của cậu không sao chứ?"

Vương Phàm ở xa xa ló đầu ra, hỏi từ trong xe.

Cốc Tiểu Hoa trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái. Con gái cái gì mà con gái! Ai là con gái của anh!

Vương Phàm rụt rụt cổ. Bé mèo con này sao lại có địch ý với mình lớn như vậy nhỉ?

Lâm Hoặc biết Cốc Tiểu Hoa không sao, tâm tình cũng thả lỏng rất nhiều. Anh ôn hòa trả lời: "Không sao, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi."

Vương Phàm cũng nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt quá, tôi vừa mới liên hệ với đạo diễn của《 Nhiệm vụ nguy hiểm 》, bên kia hy vọng chúng ta hiện tại đi qua thử kính."

"Hiện tại?"

Vương Phàm gật gật đầu: "Cậu đừng lo lắng, phỏng chừng chính là đi ngang qua sân khấu."

Lâm Hoặc khó xử nhìn nhìn bé mèo con trong ngực, chỉ thấy cục bông nhỏ nhìn qua vừa mới uể oải, bây giờ ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh, hận không thể để anh lập tức thử kính.

Anh sửng sốt một chút, ngay sau đó cười bản thân suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng mà trên thực tế, xác thật là như vậy.

Cốc Tiểu Hoa tâm tâm niệm niệm muốn ấn phím "Biến hình" mới, còn đang lo lắng không tìm thấy cơ hội đơn độc thí nghiệm ở nhà.

"Tôi đưa Tiểu Hoa trở về trước."

Cô vừa nghe Lâm Hoặc nói như vậy liền âm thầm hưng phấn nắm chặt móng vuốt.

Đôi mắt cô chờ mong nhìn anh. Mau đi đi, làm việc thật tốt đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh!

Lâm Hoặc hiếm khi nhìn thấy ánh mắt của bé mèo con nhà mình tha thiết đến vậy, cảm giác bị ghét bỏ càng ngày càng nặng.

Anh điểm điểm cái mũi phấn nộn của bé mèo con: "Quả nhiên là tiểu tra miêu."

Hiện tại tâm tình của Cốc Tiểu Hoa rơi vào trạng thái cực kỳ phấn khởi, vui vẻ nguyện ý phối hợp với Lâm Hoặc, dùng móng vuốt bắt được ngón tay anh, giả vờ cắn anh. Tuy rằng cuối cùng không thật sự xuống miệng, nhưng một người một mèo cùng nhau chơi đến vui vẻ.

Vương Phàm ngồi trên ghế lái, nhìn nhìn rồi thở dài. Người dù là đẹp trai, gặp phải mèo thì trí thông minh cũng bị hạ thấp thôi.

"Tiểu Hoa ở nhà ngoan ngoãn, không cần chạy loạn. Buổi tối tôi trở về mua cá khô nhỏ cho em."

Lâm Hoặc thay quần áo tương đối trang trọng, trước khi đi còn không ngừng dặn dò Cốc Tiểu Hoa.

Cô lắc lắc cái đuôi, dùng móng vuốt vỗ vỗ bàn. Đừng quấn quýt nữa, đi thử kính phải tích cực!

Anh nhìn Cốc Tiểu Hoa một bộ không kiên nhẫn, cười lắc lắc đầu, xoay người rời đi, thầm nghĩ muốn đi sớm về sớm. Lần đầu tiên tiểu tra miêu giữ nhà một mình, nói không chừng sẽ gặp phải chuyện gì.

Cốc Tiểu Hoa vẫn luôn đưa tai sát cửa, nghe tiếng bước chân của Lâm Hoặc càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất, mới cẩn thận nhảy xuống từ trên bàn.

Miệng vết thương trên móng vuốt khép lại rất nhanh, chỉ cần không có động tác kịch liệt, ví dụ như đánh nhau, thì không có ảnh hưởng gì.

Chân sau cô đứng thẳng, dùng móng vuốt hoàn hảo thử thăm dò kéo ghế dựa một chút, nhẹ nhàng tự nhiên.

Đôi mắt cô đột nhiên trợn to: "Công năng ' sức lực như trâu ' dùng thật tốt, nếu không lấy thể trạng ban đầu của bé mèo con này, đừng nói cái ghế dựa cao nửa người này, nói không chừng nhà búp bê Barbie cũng không di chuyển nổi."

Điều này cũng làm cô càng thêm chờ mong vào công năng "Biến hình".

Số 7 ngượng ngùng cười một tiếng: "Cũng không đến mức... "

Cốc Tiểu Hoa dùng một vuốt kéo ghế dựa, trực tiếp kéo đến cạnh cửa. Động tác của cô uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên.

Cạch một chút, cửa khóa trái từ bên trong.

Cô kích động chà xát móng vuốt: "Đến đây đi, để ta thử xem công năng ' biến hình ' này rốt cuộc là thế nào!"

"A... Nếu không, nếu không ký chủ đại nhân ngài chờ một chút? Ta đã gửi trưng cầu ý kiến tới bên trên, hẳn là rất nhanh có thể nhận được hồi âm." Số 7 ấp úng kiến nghị.

"Làm ra thì phải tiến hành thí nghiệm, nếu không làm sao tìm được vấn đề để phản hồi cải tiến."

Cốc Tiểu Hoa vung móng vuốt nhỏ lên nói lời lẽ chính đáng.

Số 7 gật gật đầu, có đạo lý...

Cô chạy vào phòng ngủ kéo bức màn xong, đứng ở trước mặt gương soi toàn thân.

Bên trong gương, bé mèo con lớn cỡ bàn tay đang hưng phấn cong khóe miệng lên. Cốc Tiểu Hoa chậm rãi đứng lên, chân sau chống đỡ toàn bộ thân mình, để lộ ra bụng nhỏ vừa trắng vừa mềm.

Cô không ngừng biến hóa tư thế, cuối cùng hai cái chân sau vắt chéo đầy quyến rũ, một chân trước chống nạnh, một chân trước đặt ở sau đầu, đầu hơi hơi ngẩng lên, đôi mắt buông xuống.

Số 7:...

Hóa ra ký chủ đại nhân còn có loại sở thích kỳ quái này.

Cốc Tiểu Hoa hít sâu một hơi bình phục tâm tình, "Bắt đầu."

Cô vừa dứt lời đã nghe thấy hệ thống tích một tiếng.

【 Công năng biến hình đã khởi động. 】

Cốc Tiểu Hoa theo bản năng ngừng thở, mắt nhìn mình trong gương. Quanh thân thể cô phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, càng ngày càng mãnh liệt. Dưới sự kí©h thí©ɧ, cô đành phải nhắm mắt lại.

Chờ ánh sáng nhạt đi, tầm nhìn khôi phục lại trạng thái bình thường, cô mới chậm rãi mở to mắt.

Chỉ thấy trong gương là gương mặt tròn ú nu của mèo Ragdoll, vẫn duy trì tư thế quyến rũ như cũ. Chỉ là... toàn thân biến lớn gấp mấy lần, trở nên cao gần giống một người trưởng thành! Nón xanh nhỏ trên đầu bởi vì kích cỡ không đúng, nghiêng nghiêng treo ở trên một tai.

Cốc Tiểu Hoa trợn tròn đôi mắt, đầy mặt không thể tin tưởng.

Tích ——

【 Ngài có một hộp phần thưởng ngẫu nhiên, hộp quà đã để vào ba lô, đây là người hứa nguyện tặng. Tin nhắn đặc biệt chuyển cho ngài: You are so beautiful! 】

Cốc Tiểu Hoa: Bản thân con mèo này còn có thể nói tiếng Anh?

Cô tức muốn hộc máu, đặt mông ngồi dưới đất.Đây, đây là khen cô xinh đẹp? Cái thẩm mỹ quỷ quái gì!

Cô nhìn thoáng qua gương, một con mèo Ragdoll cỡ người xếp thành một cục, toàn thân là bộ lông mềm mại xù xù như quả cầu bằng lông to lớn...

"Số 7... mi có biết..."

Cô vừa định hỏi số 7 có biết khôi phục nguyên trạng như thế nào hay không, lời nói còn chưa nói xong, thân thể cô bỗng nhẹ bẫng, nháy mắt thu nhỏ lại ở giữa không trung.

Cốc Tiểu Hoa chưa kịp điều chỉnh tư thế, bộp một tiếng ngã trên mặt đất, cả người giống như một viên bánh mèo trắng xám.

Cô nhíu cái mũi nhỏ, đột nhiên có chút muốn khóc.

"Ký chủ đại nhân ngài vừa mới gọi ta sao? Ta đi nhận hồi âm! Ngài từ từ lại ấn, phía trên nói muốn biến hình thì giá trị thân mật phải đạt đến 50 trở lên mới có thể sử dụng. Dưới 50 chỉ có thể đơn thuần biến lớn mà thôi."

Số 7 vội vã nói.

Cốc Tiểu Hoa nhìn giao diện, sau chữ giá trị thân mật là số 30 thật lớn, chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất.

Cô lắc đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhàn nhạt nói: "Ừm, ta đã biết."

Còn may vừa rồi số 7 không ở đây, mất mặt cũng chính cô nhìn.

Nghĩ xong cô lại bỏ thêm một câu, "Vất vả cho mi rồi."

Số 7 dừng một chút, ngượng ngùng cười hê hê một tiếng: "Nên làm."

"Ừm, mi thuận tiện nói với bên trên, người sử dụng công năng có trải nghiệm cực kém, cần cải tiến."

Số 7: "Ký chủ đại nhân, ngài không phải là... "

"Không có."

Cốc Tiểu Hoa không hề nghĩ ngợi phát ra phủ nhận.

Số 7: Rõ ràng là có...

Thời điểm Lâm Hoặc trở về, cô đã khôi phục ghế dựa trở về nguyên trạng.

"Tiểu Hoa, tôi đã trở về."

Anh gọi một tiếng, nửa ngày không nghe được tiếng đáp lại. Anh nhíu mày, vội vàng cởi giày vào nhà, "Tiểu tra miêu?"

Anh mới vừa đi đến cạnh sô pha đã phát hiện mục tiêu.

Bé mèo con lông xù, mềm như nhung vùi ở trong góc sô pha, lộ ra cái bụng nhỏ trắng mềm, mắt to màu lam xinh đẹp đang nghiêm túc nhìn chằm chằm cái đuôi mình nhích tới nhích lui, móng vuốt còn chổng vó ngo ngoe rục rịch.

Lâm Hoặc che miệng nuốt tiếng cười xuống. Tay chân anh nhẹ nhàng lấy điện thoại ra, chụp một màn này lại.

Cốc Tiểu Hoa chịu đả kích nặng nề bởi chuyện tạm thời không có cách trải nghiệm vui vẻ khi được làm người, không hề có cảm giác với chuyện này. Hoá mèo không phải mong muốn ban đầu của cô. Cốc Tiểu Hoa cảm thấy cái đuôi này không phải của mình, làm sao cũng không thể khống chế tốt được.

Thẳng đến lúc sô pha bên người bỗng nhiên lõm một khối to, cô mới lấy lại tinh thần.

"Chơi với bản thân cũng có thể chơi đến vui vẻ như vậy." Lâm Hoặc khẽ cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Cốc Tiểu Hoa nghi hoặc nhìn anh. Chơi cái gì? Cô là đang ngẩn người...

"Nhìn em như vậy tôi cũng yên tâm." Lâm Hoặc sờ sờ phía sau lưng cô, "Nhân vật đã định rồi. Thời gian của đạo diễn có chút gấp, ngày mai tôi sẽ phải tiến tổ. Nói không chừng phải thật lâu mới có thể trở về."

Cái gì?

Cốc Tiểu Hoa kinh ngạc há to miệng. Hiệu suất này cũng quá cao rồi.

Lâm Hoặc thấy cô như vậy, tươi cười lớn hơn nữa, đôi mắt cũng cong thành lưỡi liềm nhỏ: "Em yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ lương thực cho em. Cuối tuần cũng sẽ thu xếp thời gian trở về đưa em đi tiêm."

Móng vuốt của Cốc Tiểu Hoa vỗ trên người anh.

Ánh mắt cô phức tạp nhìn anh. Nếu Lâm Hoặc đi rồi, giá trị thân mật cô xoát như thế nào? Thời gian sống kéo dài đến đâu không nói, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ. Không được không được...Cô phải nghĩ biện pháp đi theo mới được!

Lâm Hoặc nhìn thấy trong mắt bé mèo con tồn tại cảm xúc hoảng hốt. Anh mím môi, thử nói: "Tiểu tra miêu, em làm sao vậy? Không muốn để tôi rời đi sao?"

Cô gian nan mở miệng.

"Meo. ( Đúng.)"

"Meo meo. ( Cũng không đúng, anh phải gây dựng sự nghiệp, không thể không đi đóng phim.)"

Lâm Hoặc bị cô meo meo làm phiền não*, dứt khoát bế cô lên: "Tiểu tra miêu còn có chút lương tâm, ít ra còn biết luyến tiếc tôi."

[* Nguyên văn là Nhất cá đầu lưỡng cá đại(一个头两个大): Một cái đầu hai cái đại => chỉ những việc vô cùng phiền phức hoặc nói bản thân không cách nào giải quyết được, đau đầu nhức óc, cảm thấy đầu như muốn nổ tung.]

Đừng hiểu lầm, cô chỉ là luyến tiếc giá trị thân mật.

Cốc Tiểu Hoa dùng móng vuốt chống lại ngực anh, không muốn nghe tiếng tim đập của anh.

Nhưng hết thảy đều là phí công.

Lâm Hoặc dần dần dùng sức, một cánh tay anh nâng chân sau của Cốc Tiểu Hoa, một tay vòng ở trên cổ cô.

Cốc Tiểu Hoa cảm thấy hô hấp khó khăn, nhịn không được dùng đệm thịt vỗ vỗ mu bàn tay của anh. Mau buông ra, còn không buông ra cô sẽ chết thẳng cẳng!

Lâm Hoặc không nhúc nhích.

Cốc Tiểu Hoa nghe được tiếng tim đập mãnh liệt lại nhanh chóng của anh. Cô không thể nhịn được nữa, xoẹt một chút xòe móng ra, vừa định cào lên đã nghe thấy giọng nói rầu rĩ của anh: "Có lẽ em chính là sinh vật đầu tiên... sẽ luyến tiếc tôi."

Hai chữ cuối cùng* Lâm Hoặc là vừa cười vừa nói ra, có chút đứt quãng.

[* Nguyên văn là (你好像还是第一个,舍不得我的......生物), QT là "Ngươi thật giống như vẫn là thứ nhất, không nỡ bỏ ta...sinh vật", hai chữ cuối là Sinh vật (生物). Cấu trúc ngữ pháp của Trung Quốc và Việt Nam khác nhau nên khi edit để mọi người dễ hiểu thì sẽ có sự di chuyển giữa các từ.]

Cốc Tiểu Hoa có chút ngơ ngác ngẩng đầu. Chàng trai khẽ cúi đầu, tóc đen mềm mại rũ xuống, che khuất đôi mắt của anh, làm người thấy không rõ cảm xúc trong đôi mắt ấy.Cô há miệng thở dốc, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Meo. ( Được rồi... Anh cảm thấy vậy thì chính là vậy, nhưng là chỉ có lần này thôi.)"Tích ——【 Độ thân mật tăng thêm 10, độ hắc hóa giảm xuống 5. 】