Chương 23: Bé mèo con x Ảnh đế hắc hóa (23)

Edit: Đô

Beta:

======================================

Cốc Tiểu Hoa chớp chớp mắt, như thế thật thú vị.

Nháy mắt cô ấy đem cảm xúc xấu hổ và giận dữ vứt đến một bên, hứng thú nằm sấp xuống, muốn nhìn một chút anh làm như thế nào .

Ngón tay thon dài của Lâm Hoặc , đối đãi với bông hoa dại mảnh mai , lực đạo ôn nhu, chiết nhẹ nhàng cho dù là một chút lá cây.

Cốc Tiểu Hoa liếʍ môi dưới, lần sau vẫn là tìm bông hoa đẹp một chút đi, lừa gạt hài tử nghiêm túc là muốn trời phạt......

Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Hoặc liền đi đoàn phim.

Cốc Tiểu Hoa theo thường lệ nối gót theo sau ra cửa, lấy trạng thái người làm bộ làm tịch, ở trước cửa khách sạn vào .

Đoàn phim đặc biệt chiếu cố, đem phòng của cô an bài ở cách vách Lâm Hoặc .

Chờ hết thảy làm tốt, một lúc sau cô mới vội vàng chạy tới nơi.

"Anh Lâm Hoặc thực xin lỗi, tôi đến muộn."

Cô ngượng ngùng gãi gãi gương mặt.

Lâm Hoặc đang chỉnh trang phục, dư quang liếc mắt cô một cái, ôn hòa nói: "Không quan hệ, đã dọn đồ vào chưa?"

Cốc Tiểu Hoa chạy nhanh gật gật đầu: " Đã làm, ở cách vách anh Lâm Hoặc , tùy kêu tùy đến."

Lâm Hoặc cười khẽ một chút: "Không cần câu nệ như vậy."

Vương Phàm ở một bên phụ họa: "Tiểu Lâm kỳ thật ở chung rất tốt , cô không cần giống trợ lý khác như vậy làm tạp vụ, giúp cậu ấy nhớ những công việc quan trọng là được."

Anh ta vừa dứt lời, Cốc Tiểu Hoa lại hỏi: "Anh Lâm Hoặc hôm nay là quay tiếp cảnh ngày hôm qua sao?"

Vương Phàm còn tưởng rằng cô không hiểu trình tự diễn , cười gật gật đầu: "Đúng vậy, đoàn phim giống nhau đều có lên lịch thời gian để quay, cô có thể xem một chút."

Cốc Tiểu Hoa nói cảm ơn, lại chỉ vào vết máu trên mặt Lâm Hoặc nói: "Kia bên này vết máu sai rồi, hẳn là ba chỗ."

Người ở đây sửng sốt.

Chuyên viên trang điểm kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: "Phải không?"

Cốc Tiểu Hoa kiên định gật gật đầu, trí nhớ cô rất tốt, tuyệt đối sẽ không nhớ sai.

Chuyên viên trang điểm chạy nhanh đối chiếu dung mạo ngày hôm qua, "Thật sự lầm! Cám ơn cô gái, thiếu chút nữa gặp phải phiền toái."

Vương Phàm ngạc nhiên nhìn cô một cái, cảm thấy chính mình vừa mới nhắc nhở ngược lại có chút dư thừa, anh ta muốn kéo lại một ít mặt mũi tiền bối, lôi kéo khóe miệng nói: "Tiểu Cốc cô làm rất tốt, chính là như vậy, hãy luôn duy trì."

Lâm Hoặc nhìn trong gương cô gái ngượng ngùng , hôm nay cô so ngày hôm qua ăn mặc càng thêm thoải mái, quần jean ống rộng phối với áo tay ngắn màu trắng đơn giản, thực thanh xuân, chỉ là như cũ mang theo mũ.

Anh híp mắt, đánh giá mũ lưỡi trai trên đầu cô, gặp ba lần thay đổi ba cái mũ, vì cái gì luôn ưu tiên mũ?

Cốc Tiểu Hoa không biết cách ăn mặc của chính mình sẽ khiến cho Lâm Hoặc chú ý.

Làm một người phụ nữ mạnh mẽ, vô luận công việc gì đều phải làm ra dáng ra hình.

Một buổi sáng cô đều toàn tâm làm đúng chức vụ trợ lý, tẫn trách đúng lúc đưa Lâm Hoặc kịch bản đã chuẩn bị tốt cho phân diễn tiếp theo, cùng với một phân diễn kết thúc khi phải dùng nước cùng khăn lông.

Vương Phàm đứng ở một bên hoàn toàn không cần nhúc nhích.

Ngay cả cơm trưa Cốc Tiểu Hoa cũng trước tiên lấy lại đây.

"Anh Lâm Hoặc, lại đây ăn cơm đi."

Cô nhiệt tình đem ghế dựa kéo ra, đối với Lâm Hoặc vừa mới kết thúc cảnh diễn vẫy tay, " Tôi đã chuẩn bị khăn lông lạnh cùng quạt nhỏ."

Lâm Hoặc có chút không được tự nhiên, nháy mắt khi anh ngồi xuống , Cốc Tiểu Hoa đã giúp anh đem cơm hộp đoàn phim chuẩn bị mở ra.

Anh co quắp nói: "Em không cần như vậy......"

"Tôi là trợ lý , đây là việc nên làm."

Cốc Tiểu Hoa hắc hắc cười một tiếng, cô giống như vô tình nói, "Anh Lâm Hoặc, 《 Nhiệm Vụ Nguy Hiểm 》 cũng mau đóng máy, ngươi có phải hay không hẳn là ở Weibo thượng doanh cái nghiệp? Các fan nhưng đều chờ đâu."

Vương Phàm vừa nghe, di? Nhắc nhở buôn bán không nên là người đại diện làm sao?

Cảm giác có nguy cơ thất nghiệp một lần nữa đến.

Anh ta đoạt lấy cơm hộp trong tay Cốc Tiểu Hoa, đẩy cho Lâm Hoặc: "Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Lâm, cậu muốn bảo trì nhiệt độ, phát nhiều mấy cái Weibo."

Điều kiện đoàn phim đơn sơ, Lâm Hoặc ăn cơm đều là ngồi ở ghế gấp nhỏ, đồ ăn để trên một cái bàn nhỏ.

Giờ này khắc này người đại diện cùng trợ lý chính mình , một trái một phải ngồi xổm cái bàn bên cạnh, anh áp lực rất lớn, theo bản năng muốn ôm tiểu tra miêu nhà mình niết một chút.

Kết quả ôm cái hư không, tâm tình liền càng buồn bực.

"Trong chốc lát đi...... Hai người ngồi, đừng ngồi xổm."

Cốc Tiểu Hoa cùng Vương Phàm đồng thời kêu à.

Hai người liếc nhau, đột nhiên sinh ra cảm giác cạnh tranh mãnh liệt .

Vương Phàm khıêυ khí©h hạ mi, một lần nữa bẻ cái chiếc đũa, gắp một chút ớt xanh xào trứng gắp cho Lâm Hoặc: "Tới tới tới, Tiểu Lâm, ăn nhiều một chút."

Lâm Hoặc khó xử nhìn cơm đột nhiên phía trên nhiều ra thêm ớt xanh, Vương Phàm ánh mắt tha thiết làm anh cả người không được tự nhiên.

Thời điểm đang rối rắm rốt cuộc là nuốt vào vẫn là cự tuyệt , đột nhiên một đôi đũa lại đem ớt xanh kẹp đi, thay đổi đậu que.

"Anh Lâm Hoặc không thích ăn ớt, cái gì ớt đều không thích," Cốc Tiểu Hoa tự nhiên đem ớt xanh gắp tới trong chén chính mình , lại đem đậu que hầm xương sườn đẩy cho Lâm Hoặc, "Cái này anh thích, ăn nhiều một chút."

Trên bàn cơm đồng thời lặng im.

Vương Phàm run lên để đũa xuống : "Cô, cô như thế nào biết?"

Anh ta mang theo Lâm Hoặc lâu như vậy, cũng không biết cậu cư nhiên không thích ăn ớt.

Lâm Hoặc cũng có chút nghi hoặc.

Cốc Tiểu Hoa đang gắp đồ ăn chiếc đũa dừng một chút, cúi đầu nói: "A! Tôi là fans anh Lâm Hoặc, mấy thứ này chỉ cần lục soát phỏng vấn đoàn fans bên trong tin tức, liền đều biết."

Cô trộm thở một ngụm , thầm nghĩ chính mình quá thả lỏng!

Thời điểm ở bên người Lâm Hoặc làm mèo, cô có thể biết được một ít chi tiết nhỏ của anh, không nghĩ tới làm người, vẫn là tự nhiên mà làm ra phản ứng.

Vương Phàm nhíu mày: "Phải không?"

Cốc Tiểu Hoa chạy nhanh nói sang chuyện khác: "Nhanh ăn đi, trong chốc lát lạnh."

Vương Phàm gãi gãi đầu, chẳng lẽ anh đối với nghệ sĩ vẫn là không đủ để bụng? Tư cập này, anh nhịn không được ưu thương mãnh liệt ăn hai ngụm lớn ớt xanh.

Lâm Hoặc híp híp mắt, nhìn đầu Cốc Tiểu Hoa , một chút cũng không tin lời cô nói.

Chính mình kén ăn chuyện này chưa từng có công khai nói qua, không có khả năng tra được bất luận cái gì tư liệu mới đúng.

"Tiểu Cốc......"

"Lâm Hoặc!"

Lâm Hoặc vừa định đưa ra nghi vấn, đã bị người tới đánh gãy.

Lý Khuynh Hân một lần bị Lâm Hoặc cự tuyệt, biến mất hồi lâu.

Hôm nay lại lần nữa xuất hiện, như cũ một thân váy màu trắng .

Cô ta nhìn thoáng qua Lâm Hoặc, lại nhìn thoáng qua Cốc Tiểu Hoa, kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất, hai người kia trên đầu trị số cư nhiên không sai biệt mấy!

Cô ta nhíu mi, ngữ khí có chút ủy khuất: "Cô là ai?"

Cô ta xuất hiện ngắn ngủi khiến cho những người khác trong đoàn phim chú ý , nhưng là có lần trước sự tình chụp lén , mọi người đối với cô ta đã không có đồng tình, càng có rất nhiều phiền chán.

Lâm Hoặc nhíu mày, dư lại cơm cũng không ăn uống nữa: "Cô như thế nào lại tới nữa?"

Lời ghét bỏ đều phải tràn ra tới.

Cốc Tiểu Hoa nhịn cười, ngẩng đầu lễ phép nói: "Tôi là trợ lý anh Lâm Hoặc , Tiểu Cốc."

Lý Khuynh Hân tự động xem nhẹ Cốc Tiểu Hoa, chỉ đối với lời Lâm Hoặc nói có phản ứng.

Chỉ thấy cô ta hốc mắt đỏ lên, ngón tay vân vê góc áo, một bộ dáng nhu nhược đáng thương: "Em, em không muốn quấy rầy anh, chính là em bên này vừa đóng máy, nghĩ tới nói lời tạm biệt với anh."

Lâm Hoặc nghĩ nghĩ: "Nga...... Kia chúc mừng cô, có thể sớm một chút về nhà."

Cốc Tiểu Hoa:......

Không hổ là Lâm Hoặc!

Lý Khuynh Hân không nghĩ tới anh sẽ nói thẳng chúc mừng, trước tiên chuẩn bị tốt lời kịch trực tiếp ở yết hầu, một câu cũng không có thể, theo kế hoạch nói ra.

Lâm Hoặc không để ý tới cô ta, đứng dậy thu thập một chút cơm hộp còn lại: " Cô không có việc gì liền đi thôi, tôi đã tới giờ đóng phim."

Nói xong xoay người liền đi.

Vương Phàm vội vàng nhét vào miệng hai muỗng cơm lớn, bưng cơm đi theo.

Cốc Tiểu Hoa chậm rãi lau miệng, đang chuẩn bị đứng dậy, Lý Khuynh Hân đột nhiên tiến lên nói: "Làm trợ lý phải hoàn thành tốt đúng công việc của mình, không nên có những suy nghĩ khác."

Cô ta vừa mới đi vào, liền nhìn thấy cô gái này gắp đồ ăn cho Lâm Hoặc!

Cô ta tức giận đánh giá trên dưới Cốc Tiểu Hoa, cuối cùng tầm mắt rơi xuống đôi mắt hồ ly mang ý cười, cô ta cười lạnh một tiếng, từ đôi mắt, cũng không biết đã thông đồng bao nhiêu người!

Cốc Tiểu Hoa thấy thế hạ mi: " Như việc gì?"

Lý Khuynh Hân nào còn có nửa điểm bộ dáng đáng thương vừa rồi, cô ta tức giận trừng lớn hai mắt: "Đừng giả ngu, tôi nói cho cô nghe, người Lâm Hoặc thích vẫn luôn là tôi, anh ấy chỉ là ghen mới có thể như vậy, vô luận cô làm cái gì, đều sẽ không thay đổi việc anh ấy thích tôi, tôi khuyên cô vẫn là sớm một chút từ bỏ."

Cốc Tiểu Hoa yên lặng ở trong lòng ném xuống hai chữ thiểu năng trí tuệ , loại người này vì cái gì có thể làm nữ chủ?

Cô hừ cười một tiếng, không muốn cùng Lý Khuynh Hân tiếp tục dây dưa.

"Ngượng ngùng Lý tiểu thư, tôi không có thời gian bồi cô chơi trò đóng vai gia đình......"

Cô vừa dứt lời, liền nhìn đến Lý Khuynh Hân dường như biến sắc mặt giống nhau, từ tức giận biến thành mỉm cười lại đổi thành hoảng sợ ủy khuất , thân thể cũng đi theo hơi hơi nghiêng.

Cùng thời gian, có lẽ là làm mèo lâu lắm, thính giác cũng nhạy lên, không đúng, cô hiện tại là quái vật nhỏ có bốn cái lỗ tai .

Tuy rằng một đôi ở mũ, một đôi bị tóc dài ngăn trở, nhưng là thính lực siêu tuyệt!

Cô nghe được phía sau có tiếng bước chân của Lâm Hoặc quay lại.

Cốc Tiểu Hoa khóe miệng vừa kéo, đối với hệ thống nói: "Thỉnh sử dụng ' chậm động tác 'với Lý Khuynh Hân. "

Tích --

【 sử dụng thành công, chậm động tác đã có hiệu lực. 】

Lý Khuynh Hân vốn tính toán dùng phương thức, làm bộ Cốc Tiểu Hoa đẩy chính mình.

Nhưng là cô ta chân vừa mới mềm, thân thể tựa như bị cái gì lực cản thật lớn bám trụ, không chỉ có động tác chậm đến không thể tưởng tượng, ngay cả biểu tình mỉm cười cũng chưa kịp thời thay đổi, đôi mắt híp, khóe miệng giơ lên, miệng lại giương ra, biểu tình trên mặt dữ tợn xấu xí.

Cô ta giãy giụa hai cái, không hề có thay đổi.

Cùng lúc đó, Lâm Hoặc đã chạy đến bên người Cốc Tiểu Hoa : "Tiểu Cốc, đừng nghe lời cô ta......"

Khi tầm mắt của anh chạm đến Lý Khuynh Hân, lời nói lúc sau bị nghẹn trở về, ngay sau đó anh lộ ra một cái biểu tình kinh ngạc .

Anh nhìn về phía Cốc Tiểu Hoa.

Đôi mắt hồ ly biết cười của cô lộ vẻ giảo hoạt, cô buông tay, hai mắt vô tội chớp hai cái.

Ngực Lâm Hoặc giống như bị đánh vào nghiêm trọng, cái này biểu tình...... Như thế nào giống tiểu tra miêu khi làm việc xấu?

"A --"

Lý Khuynh Hân liền tiếng kêu đều bị thả chậm vô số lần.

Động tĩnh cô ta gây ra thật sự có chút lớn, người chung quanh sôi nổi tụ lại đây.

Thân thể cô ta vặn vẹo thành độ cong không thể tưởng tượng được, biểu tình trên mặt từ từ biến hóa, ngay cả ném ở không trung sợi tóc đều mang theo cảm giác tiết tấu.

"Cô ta làm gì vậy? Xiếc ảo thuật sao?

"Vì cái gì phải làm pha quay động tác chậm , lại có paparazzi sao? "

"Này diễn cũng quá nhiều đi!"

"Ngươi xem biểu tình cô ta ha ha ha ha ha, muốn hay không đua như vậy!"

Không biết ai cười một tiếng, người chung quanh sôi nổi đi theo nở nụ cười.

Lý Khuynh Hân lại tức lại bực, muốn khống chế thân thể lại bất lực.

Không biết qua bao lâu, cô ta bang một chút ném tới trên mặt đất, lực cản chung quanh thân thể mới biến mất, sở hữu phản ứng toàn bộ theo đi lên, gương mặt hợp với cổ đỏ cái thấu triệt.

Cô ta gắt gao cắn môi, đầu cũng không dám ngẩng lên, đứng lên giải khai đám người chạy đi ra ngoài.

"Ai, đừng đi, lại làm một cái!"

"Chậm thả ngươi sẽ, mau cho đi sao?"

Lý Khuynh Hân đem quần chúng vây xem ném ở sau đầu.

Tại sao lại như vậy? Nước mắt cô ta dâng lên, rốt cuộc nơi nào sai?

Cốc Tiểu Hoa căn bản không đem Lý Khuynh Hân để ở trong lòng, tận chức trách làm trợ lý nhỏ.

Một buổi trưa của Lâm Hoặc đều ở trạng thái hoảng hốt muốn nói lại thôi.

Hành vi của Lý Khuynh Hân thực quỷ dị, nhưng đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là, khi anh vừa đối mặt với trợ lý mới, trong nháy mắt thế nhưng sinh ra một ý tưởng thật vớ vẩn lại rất kỳ quái......

Cốc Tiểu Hoa tự nhiên cũng nhìn ra Lâm Hoặc dị thường, rốt cuộc anh không hiểu việc che giấu, ánh mắt cực nóng lại rất trực tiếp.

Cô trong lòng nói thầm, chẳng lẽ Lâm Hoặc nhạy cảm như vậy? Đã nhận ra cái gì? Chính mình về sau sợ là muốn càng thêm chú ý mới được......

Tới lúc gần kết thúc công việc, Cốc Tiểu Hoa lại sớm hơn Lâm Hoặc một bước, biến trở về chú mèo béo tròn về tới khách sạn.

Bất quá lúc này đây cô tỉ mỉ lựa những bông hoa dại ven đường đáng yêu nhất.

Lâm Hoặc sau khi trở về, vẫn như cũ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá cô.

Cốc Tiểu Hoa nhìn không tới, chuyên tâm làm một con mèo.

Lâm Hoặc trong nháy mắt có lúc, thậm chí muốn ôm tiểu tra miêu, đi gõ cửa căn phòng sát vách của trợ lý mới.

Nhưng là khi anh nhìn đến tiểu tra miêu nhà mình , lần thứ ba bởi vì muốn bắt cỏ đuôi chó được ném tới, hơn nữa trên mặt đất đánh ba cái lăn lúc sau, hoàn toàn đánh mất nghi ngờ.

Tuy rằng anh cùng trợ lý mới ở chung thời gian không dài, nhưng có thể nhìn ra được là người thông minh.

Tiểu tra miêu nhà mình cái này chỉ số thông minh...... Lâm Hoặc nhìn nhìn vẻ mặt thiên chân đáng yêu, bất đắc dĩ lắc đầu.

Đang lúc giả ngu ngơ, tính toán qua ải Cốc Tiểu Hoa cả người run lên, đánh ra một cái hắt xì nho nhỏ.