Chương 12: Bé mèo con x Ảnh đế hắc hoá (12)

Edit : Minh Ngọc

Beta: Kiều

------------------------------------------

Ở bên cạnh bàn trang điểm

Một người một mèo im lặng ngồi đối diện nhau.

Người đàn ông tóc đen cau mày, các khớp xương ngón tay hiện lên rõ ràng được dấu dưới lớp tay áo..

Mèo con ngồi ngay ngắn trên bàn trang điểm, co lại thành một khối lông tròn, đầu nhỏ lắc lư theo tiết tấu.

Cốc Tiểu Hoa nheo đôi mắt màu xanh lam, liếc nhìn Lâm Hoặc, không nhịn được ngáp dài một cái, làm lộ ra hàm răng sắc nhọn cùng với đầu lưỡi hồng phấn nộn.

Người này đã đặt hàng nửa tiếng rồi, đăng thì cháy hàng luôn.

Cô chán nản liếc nhìn bảng điều khiển ảo, tóm tắt nội dung cốt truyện (4) đã được mở ra

[Lần thứ ba hắc hóa của Lâm Hoặc: Lâm Hoặc nhận được lời mời của nữ chủ nhân bữa tiệc. Tạm thời mua được con mèo để đem đến bữa tiệc, kết quả lại bị nam chủ làm nhục ngay tại chỗ, còn bị chủ nhân bữa tiệc đuổi ra khỏi khuôn viên, đến nỗi hắc hóa]

Cốc Tiểu Hoa vui vẻ gật gật đầu, có vẻ như những gì cô ấy làm trước đây cũng không phải là tốn công vô ích, ít nhất thì thiệp mời của bữa tiệc này không phải do Tống Trạch Trình đưa đến, mà là do Đổng Tổng sai người đưa đến. Vậy nên việc bị đuổi ra ngoài chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra.

"Tiểu Hoa, em muốn đi không?"

Lâm Hoặc sắc mặt khó coi, Đổng thị rõ ràng là tới vì Tiểu Hoa, tiểu công chúa của Đổng thị thích mèo, nếu đến lúc đó bọn họ yêu cầu muốn Tiểu Tra Miêu thì phải làm thế nào?

Anh rối rắm lưỡng lự cả nửa ngày.

Cốc Tiểu Hoa rêи ɾỉ một tiếng, rối rắm cả nửa ngày như vậy rồi mà còn không biết có đi hay không!

Cô vươn bàn chân nhỏ đạp mạnh một cái tới chỗ anh, vô cùng khí thế kêu lên một tiếng: "Meo Meo !"

Sợ cái gì? Kiếp trước Lâm Hoặc không mang theo mình tới mới bị người ta làm cho nhục nhã. Kiếp này có cô ở đây, để xem ai dám!

Lâm Hoặc sững người một lúc, nhìn mèo nhỏ vươn móng vuốt, trong lòng thầm thở dài, tính toán, giặc tới thì đánh, nước dâng xây bờ, có anh ở đây, không ai có thể cướp Tiểu Tra Miêu đi.

Tích --

[Độ thân mật tăng lên 5 điểm]

Cốc Tiểu Hoa:???

Mong muốn bảo vệ của cô có giá trị cao như vậy sao?

Một người một mèo đã quyết định tham dự tiệc tối, hiển nhiên cần phải sắp xếp chuẩn bị một chút.

Lâm Sưởng trực tiếp cho Lâm Hoặc nghỉ một ngày, còn mình liên hệ với một người bạn là nhà tạo mẫu.

Thầy Tony hai mắt sáng ngời nhìn Lâm Hoặc mặc tây trang, đặt tay lên vai anh: "Tiểu Lâm, cậu đúng là móc treo quần áo trời sinh. Nếu có thời gian, cậu có thể tới đây được không? Giúp tôi chụp mấy bộ ảnh quảng cáo."

Lâm Hoặc hơi khó chịu, lùi về phía sau một bước, cứng đờ chuyển chủ đề: "Anh Tony, Tiểu Hoa đâu?"

Thầy Tony chép miệng không vui: "Nó ở đây... Hả? Mèo đâu rồi?"

Anh ta chỉ vào gương, vừa định nói ở đó, kết quả quay đầu lại phát hiện trống không, thậm chí một bóng người đều không có.

Lâm Hoặc sắc mặt thay đổi: "Tiểu Hoa, đừng lộn xộn, mau ra đây!"

Căn phòng im ắng.

Anh lo lắng sốt ruột, trên chóp mũi bắt đầu chảy ra mồ hôi, bắt lấy cánh tay của thầy Tony hỏi: "Có camera giám sát không?"

Thầy Tony vội vàng gật đầu trả lời: "Tôi chỉ cho anh ."

Hai người vội vàng đi tới quầy, liền nghe thấy âm thanh chạm kính.

Hai người liếc nhìn nhau, đồng loạt nhìn về phía trong góc căn phòng, nơi có những đôi giày cao gót của các quý cô.

Thầy Tony la lên một tiếng: "Không xong rồi! Giày của tôi!"

Anh ta chạy vào trước, Lâm Hoặc đuổi theo sau.

Bên trong phòng bốn phía đều là tủ kính, bên trong tủ trưng bày vô số đôi giày cao gót tinh xảo, mỗi đôi giày đều được gắn một ngọn đèn nhỏ.

Cốc Tiểu Hoa si mê nhìn đôi giày cao gót nạm kim cương tinh xảo, phía trước có màu trắng, phía sau màu xám, đế cao vừa phải, nếu cô đi vào sẽ cực kỳ phù hợp.

Móng vuốt nhỏ của cô chạm lên tủ kính, mỗi khi di chuyển lại phát ra tiếng động nhỏ.

Lâm Hoặc thở phào nhẹ nhõm, khó xử giật giật khóe miệng: "Anh Tony, thực xin lỗi..."

Thầy Tony nhìn thấy giày của mình không sao liền yên lòng, đến khi thấy rõ Cốc Tiểu Hoa đang nhìn chằm chằm đôi giày liền nhịn không được cười nói: "Không sao, không sao. Con mèo con của cậu thật tinh mắt, đây là mẫu mới của Jimmy Choo."

Lâm Hoặc không hiểu vấn đề này, đành cười một chút, đi đến bên cạnh Cốc Tiểu Hoa: "Tiểu Tra Miêu, em..."

Kết quả còn chưa kịp nói xong liền sững sờ, mèo con quay đầu lại với ánh mắt sáng lấp lánh, hiển nhiên vẫn đang còn trong trạng thái si mê.

Anh dừng một chút, ngập ngừng hỏi: "Em thích sao?"

Cốc Tiểu Hoa ngây ngốc kêu "Meo" một tiếng, cái này cũng không trách cô được, vào thời điểm đang còn làm người, cô cũng không có đặc biệt yêu thích cái gì, chỉ thích mỗi sưu tầm giày cao gót.

Nghĩ vậy, cô buồn bã liếc nhìn móng vuốt mèo của mình.

"Anh Tony, đôi giày này của anh... bán như nào?"

Lâm Hoặc quay đầu lại hỏi.

Cốc Tiểu Hoa hai mắt sáng lên, hả? Có ý gì? Lâm Hoặc mua giày cho mình sao?

Thầy Tony sửng sốt một chút, sau đó đảo mắt nhìn lên người anh: "Tiểu Lâm, cậu đang nói cái gì vậy, hai chúng ta cũng coi như là bạn bè, cái gì bán hay không, cậu chỉ cần tới đây chụp vài tấm ảnh, đôi giày này liền tặng cho cậu."

Cốc Tiểu Hoa trợn to mắt, đây không phải là bán mình sao?

Cô kéo lấy ống quần Lâm Hoặc, suy nghĩ, đây không phải chỉ là một đôi giày thôi sao? Cô cũng không cần!

Lâm Hoặc nhìn thấy cô như vậy, nhìn không được thầm nghĩ, Tiểu Tra Miêu đang thực sự chờ mong.

Thầy Tony nhìn thấy anh đang do dự: "Đôi này tạm thời đang thiếu hàng, trong thời gian này chưa chắc đã mua được."

Lâm Hoặc khẽ cắn môi, nở một nụ cười ôn hòa: "Không thành vấn đề. Anh Tony quyết định thời gian đi."

Thầy Tony vỗ tay một cái: "Không vội, không vội. Tôi sẽ bảo Lưu Sưởng nói lại với cậu sau!"

Anh ta cực kỳ vui vẻ, một lời đã định, trực tiếp lấy túi gói lại đôi giày đưa cho Lâm Hoặc, "Yên tâm, giày hoàn toàn mới, chưa từng có ai sử dụng."

Lâm Hoặc nói lời cảm ơn với anh ta.

Cốc Tiểu Hoa vừa cảm kích lại vừa áy náy, đây là lần đầu tiên có người mua giày cho cô, nhưng cô thực sự cảm thấy có lỗi đối với Lâm Hoặc, bởi vì chỉ vì một đôi giày mà thực sự động ý chụp ảnh.

Lâm Hoặc nhìn thấy đôi tai nhỏ của cô cụp xuống, vẻ mặt ủ rũ không vui, vuốt ve đầu nhỏ của cô: "Giày đã mua cho em, sao còn không vui?"

Cốc Tiểu Hoa rưng rưng nước mắt nhìn anh.

Tích----

[Độ thân mật tăng thêm 1 điểm. Hiện đang là 49 điểm, sắp đạt 50, ngài cần chú ý.]

Lâm Hoặc bị cô nhìn thì sửng sốt, không hiểu sao lại cảm thấy trong mắt Tiểu Tra Miêu tràn ngập năm chữ "anh là người rất tốt".

--------------------------------------------

Đổng gia đêm nay đặc biệt náo nhiệt, tuy rằng đây là khu biệt thự tư nhân nhưng bữa tiệc nhỏ này cũng chiếm diện tích vô cùng lớn.

Những chiếc siêu xe nối đuôi nhau liên tục đi vào, dừng ở trước thảm đỏ, nam mặc vest đi giày da, nữ thì duyên dáng thướt tha, nhưng không có ngoại lệ, trên tay ai cũng đang ôm một con mèo.

Một chiếc xe Harry nhỏ đang đi lẫn trong đoàn xe, đặc biệt dễ thấy và lập tức thu hút được sự chú ý của nhiều người.

Xe từ từ dừng lại, một đôi chân dài hiện ra đầu tiên, quần âu đen cũng không che dấu được vẻ thon gọn.

Lâm Hoặc chậm rãi đứng lên, tóc đen mắt đen, đường nét khuôn mặt tinh xảo, trang phục được cắt may tỉ mỉ phác họạ lên vòng eo thon gọn.

Anhh ôm Cốc Tiểu Hoa trên tay, cô mặc trên mình chiếc váy nhỏ màu trắng, đội một chiếc vương miện nhỏ để che đậy phần lông không đồng đều trên đầu. Đôi mắt xanh của cô hơi rũ xuống, cao ngạo liếc nhìn toàn bộ đại sảnh, đáng tiếc gương mặt bụ bẫm chỉ làm tăng thêm nét đáng yêu của cô.

"Đây là ai?"

"Chắc là bạn của Đổng tổng, dù sao đây cũng là tiệc sinh nhật của Tiểu công chúa Đổng gia."

"A không đúng, đây không phải là tiểu minh tinh hai ngày trước đã lên hotsearch sao? Loại thân phận này sao có thể nhận được thư mời của Đổng tổng, chắc không phải là trà trộn vào chứ?"

Không biết là ai nói, toàn bộ đại sảnh đều đồng loạt thay đổi ánh mắt nhìn Lâm Hoặc, ý tứ khinh thường kèm theo một ít chế giễu.

Cốc Tiểu Hoa bất mãn kéo kéo lỗ tai.

Lâm Hoặc không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, còn vỗ về trên lưng cô trấn an: "Đừng lo, tôi ở đây, nếu em cảm thấy không thoải mái, chúng ta có thể đi về sớm."

Cốc Tiểu Hoa quay đầu đạp anh một cái, về cái gì mà về, cô còn chưa tìm chỗ đâu. Đây coi như là quà tạ lễ cho giày cao gót.

"Lâm tiên sinh, chúng ta lại gặp lại."

Một giọng nam quen thuộc vang lên, cả người và mèo đồng thời ngẩng đầu, Tống Trạch Trình cùng Lý Khuynh Hân đang thẹn thùng đi tới.

Lâm Hoặc mấp máy môi, sắc mặt không mấy tốt đẹp.

Cốc Tiểu Hoa đã sớm biết bọn họ sẽ xuất hiện, lười biếng ngáp một cái, hoàn toàn lười đến mức cho họ một ánh mắt.

Cô hoàn toàn chỉ quan tâm đến con mèo Maine bên cạnh họ, lông dày màu nâu, đuôi dài xõa tung, hình hổ đốm chữ M đặc trưng, áo khoác nhỏ cũng không che được thân hình cơ bắp, đôi mắt sắc màu vàng đầy xa cách liếc nhìn toàn đại sảnh, bao gồm cả Tống Trạch Trình và Lý Khuynh Hân.

Cô vô cùng thích thú lắc lắc cái đuôi của mình, đây không phải là con mèo mà Tống Trạch Trình tạm thời tìm được sao?