Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Má Vương Cười Haha, Bị Nghe Tiếng Lòng Khóc Huhu

Chương 2: Lần đâu tiên sau 27 năm, cậu chủ nhà chúng ta đưa phụ nữ về nhà (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô vừa lau dọn vừa thông qua hệ thống để khẳng định lại mình đã thật sự xuyên đến thế giới mới, một thế giới thần kỳ được xây dựng xung quanh nhiều cuốn sách.

Điều này cũng chứng minh một điều, nhân vật chính không chỉ có một.

Một nhân viên làm thêm giờ như cô, hôm nay làm ở nhà này, ngày mai đã đến một nhà khác, full toàn bộ lịch trình.

Ngôi nhà hôm nay là một câu chuyện xưa ngược luyến tình thâm của tổng giám đốc bá đạo và đoá hoa trắng nhỏ của anh ta.

Câu chuyện xưa này cẩu huyết khiến người ta sôi máu đến mức Lâm Hoạ Tinh nhìn mà thấy nhức nhức con mắt.

Hôm nay là lần đầu tiên tổng giám đốc bá đạo Phó Thần Dã dẫn nữ chính tiểu bạch hoa* Từ Hoan Tư về nhà. Mẹ Lý bảo mẫu là một nhân vật cấp vip đã làm vυ" em cho Phó Thần Dã từ nhỏ, biết hôm nay Phó Thần Dã sẽ dẫn phụ nữ về nhà thì cực kỳ vui mừng.

*Tiểu bạch hoa: Người phụ nữ có vẻ ngoài yếu đuối, đáng thương, xinh đẹp như hoa, lúc nào cũng khóc nhưng bên trong lại mạnh mẽ, quỷ quyệt và độc ác, một người phụ nữ đầy mưu mô thường nhận được sự đồng cảm và yêu thương nhờ vẻ ngoài yếu đuối của mình.

Bà ấy muốn quét dọn tất cả mọi thứ trong nhà một lượt.

Ngoại trừ mẹ Lý, thỉnh thoảng trong biệt thự cũng có vài nhân viên làm thêm giờ tới làm, vì coi trọng thiết lập nhân viên làm thêm giờ kim bài nên mẹ Lý đã gọi Lâm Hoạ Tinh đến.

Lúc đầu nhìn thấy Lâm Hoạ Tinh ngơ ngác đứng đó, bà ấy có hơi không thích, nhưng bây giờ thấy Lâm Hoạ Tinh đã bắt đầu làm việc, bà ấy cũng không nghĩ nhiều nữa.

Mẹ Lý bưng một thùng nước đến bên cạnh Lâm Hoạ Tinh, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bà ấy còn cảm thán nói một câu.

“Đây là lần đầu tiên sau hai mươi bảy năm, cậu chủ của chúng ta đưa một người phụ nữ về nhà.”

Lâm Hoạ Tinh: “...”

Bởi vì có hệ thống giám sát nên Lâm Hoạ Tinh không thể vẩy nước mò cá được.

Mặc dù cô chưa làm bất kỳ công việc gì, nhưng chỉ cần nghiêm túc thì hiệu quả quét dọn không lừa gạt người.

Toàn bộ cửa sổ lối vào đã được lau sạch đến mức có thể soi gương, mẹ Lý bảo mẫu vừa nhìn đã khen cô làm tốt.

Sau khi mẹ Lý rời đi, hệ thống bất thình lình lên tiếng: [Không được, còn chưa đủ sạch sẽ.]

Lâm Hoạ Tinh hận không thể ném cái giẻ lau vào mặt hệ thống: [Không sạch chỗ nào? Mẹ Lý vừa khen tôi đấy!]

Hệ thống chính trực nói: [Tôi đang đánh giá theo tiêu chuẩn của hệ thống chúng tôi, cô muốn trở thành người giúp việc mạnh nhất thì đánh giá của một nhân loại có tác dụng gì?]

Giờ phút này, dự cảm chẳng lành trong lòng Lâm Hoạ Tinh đã lên tới đỉnh điểm.

Nói cách khác, phần đời còn lại của cô không phải đang làm việc thì cũng là đang trên đường đi làm việc sao?

Lúc này Lâm Hoạ Tinh hận không thể trợn trắng mắt chết quách luôn đi cho rồi.

Cứ như vậy, Lâm Hoạ Tinh đã chăm chỉ làm việc suốt một ngày dựa theo yêu cầu của hệ thống, chủ yếu là do biệt thự của tên nam chính điên khùng này quá lớn.

Sau khi làm việc cả ngày, thậm chí cô còn chưa đi hết 1/3 căn biệt thự.

Ngay cả khi có sự giúp đỡ của những nhân viên làm việc theo giờ khác thì mẹ Lý bảo mẫu vẫn không hài lòng với bọn họ. Cũng bởi vì Lâm Hoạ Tinh là nhân viên làm thêm giờ kim bài nên bà ấy hy vọng Lâm Hoạ Tinh sẽ là người đi kiểm tra và dọn dọn dẹp tất cả mọi thứ.

Đương nhiên, bà ấy vô cùng hài lòng với Lâm Hoạ Tinh.

Mặc dù Lâm Hoạ Tinh là tay mơ mới vào nghề, nhưng trên người cô có một hệ thống dọn dẹp chuyên nghiệp, nó có thể chỉ đạo Lâm Hoạ Tinh tất cả các góc độ vệ sinh, giặt giũ quần áo và cách sử dụng các công cụ khác nhau một cách rõ ràng.

Mẹ Lý có thể không hài lòng sao?

Bà ấy còn nói thẳng: “Quả nhiên không hổ danh kim bài."

Làm sao bà ấy biết nước mắt trong nội tâm Lâm Hoạ Tinh đã có thể nhấn chìm toàn bộ biệt thự nhà họ Phó cơ chứ.

Đêm đó Lâm Hoạ Tinh cũng ở lại nhà họ Phó, cô nằm trong phòng bảo mẫu tạm thời thở hổn hển như một con cún chết, nhưng khi nghĩ đến hôm nay mình kiếm được bảy nghìn tệ vào tay, cô mới miễn cưỡng vui vẻ trở lại.

Đây là giá trị của một nhân viên làm thêm giờ kim bài.

Trước kia, cô làm hết hơi nhưng tiền lương một tháng còn không đến 7000 tệ, nên cô vẫn cảm thấy thế giới mới này cũng…. khá thú vị.

Ít nhất ở đây không có cấp trên đầu hói xấu xí nào có thể gây ô nhiễm tinh thần của cô.

Muốn nhận được sự khẳng định của nhân vật chính, không đơn giản chỉ dọn dẹp trong vài ngày như vậy, Lâm Hoạ Tinh đã đọc từ đầu đến đuôi câu chuyện xưa của Phó Thần Dã và Từ Hoan Tư, giờ cô chỉ muốn chửi một câu, Phó Thần Dã là đồ súc sinh!

Anh ta là một tổng giám đốc bá đạo, nhưng những gì anh ta làm không phải là người.

Từ Hoan Tư cũng không thích anh ta, cô ấy đi làm ở công ty anh ta rồi bị để mắt đến, từ đó nam chính bắt đầu ép buộc con gái nhà người ta. Vốn dĩ bên cạnh người ta đã có một nam hai dịu dàng rồi.

Đáng tiếc ở trước mặt nam chính, nam hai cũng chỉ có thể là pháo hôi.

Cuối cùng còn bị Phó Thần Dã sung quân đi Châu Phi.

Lâm Hoạ Tinh thắp một nén hương cho vị huynh đài xấu số này.
« Chương TrướcChương Tiếp »