Chương 2

Giang Tự từng lái phi thuyền khám phá vũ trụ, lướt qua không gian mênh mông, làm bạn với buồng ngủ chật hẹp, hành tinh cô hạ cánh phần lớn là hành tinh hoang vu.

Và hành tinh mẹ của cô, cũng vì dân số đông đúc và phương tiện bay phổ biến mà khu vực thấp trở thành khu ổ chuột, khi ngẩng đầu cũng không thể nhìn thấy bầu trời. Các dân tộc được phân chia theo tầng lớp, những quý tộc hàng đầu có thể sống ở không gian.

Trên đường trở về hành tinh mẹ, Giang Tự gặp sự cố, khi mở mắt ra lần nữa, cô đã đến một thế giới xa lạ.

Sức mạnh tinh thần mạnh mẽ, cho phép cô có khả năng nhớ mọi thứ sau một cái nhìn.

Ngay khi mạch suy nghĩ mới bắt đầu, cuốn sách đã lãng quên trong tâm trí cô lại một lần nữa hiện ra, trang giấy nhanh chóng lật qua.

Cô là Giang Tự, là chủ tịch của Giải Trí Hán Hải.

Một bà cô ma ốm, một kẻ cố chấp cuồng.

Ba ngày trước, cô tỏ tình với Diệp Tư Kiều, bị người ta dùng lời nhẹ nhàng từ chối, hứa hẹn sẽ luôn là bạn tốt.

Hai ngày trước, cô tìm đến Từ Hướng Vãn, người có bảy phần giống Diệp Tư Kiều, nhưng không thể cưỡng ép hay dụ dỗ thành công.

Một ngày trước, cô đã dùng giá hai mươi triệu để khiến cha mẹ Từ Hướng Vãn khóc lóc, làm ầm ĩ, thậm chí đe dọa tự tử, buộc Từ Hướng Vãn phải chấp nhận thỏa hiệp.

Sáng nay, họ đã đăng ký kết hôn.

Bước tiếp theo là đêm tân hôn.

Trong cuốn sách gốc, cô bị Diệp Tư Kiều dùng lý do bị thương ở chân để lừa đi, cô lầm tưởng Diệp Tư Kiều có tình cảm với mình nên lại tỏ tình một lần nữa, nhưng cuối cùng lại bị từ chối.

Sau khi trở về nhà, những bất mãn và bất bình tích tụ bấy lâu của cô cuối cùng cũng bùng nổ vì sự nhục nhã này, tất cả đều được xả lên người Từ Hướng Vãn.

Mà Từ Hướng Vãn, trong một lần cùng Diệp Tư Kiều diễn cảnh plastic love*, đã gặp một tai nạn xe hơi nhỏ. (*tình cảm như bông hoa nhựa, biết là giả nhưng vẫn mãi tồn tại)

Bị thương ở chân, cô gái không có cách nào thoát khỏi sự đánh chửi của ma ốm.

Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại đến, cô gái đương nhiên bỏ lỡ vòng thi loại, tiếc nuối rời khỏi cuộc chơi.

Vụ tai nạn xe hơi này chỉ được nhắc qua loa, Giang Tự không biết địa điểm và thời gian, nên quyết định đi đón người.

_____

"Ca Tụng Giả" được ghi hình theo kiểu nửa kín, thành viên sau khi đăng ký có thể rời khỏi ký túc xá.

Thông thường để luyện tập tốt hơn, nhận được nhiều thời lượng quay hơn, nhận được sự chỉ đạo chi tiết hơn từ các giáo viên hướng dẫn, và để phòng chống đối thủ cạnh tranh lén lút giở chiêu trò, ít người sẽ rời khỏi đoàn thể.

Những ngày gần đây Từ Hướng Vãn thường xin nghỉ, lúc đóng gói đồ đạc, bạn cùng phòng âm dương quái khí nói: "Người ta có thể được học riêng, chúng ta làm sao mà so sánh được."

Từ Hướng Vãn biểu hiện thản nhiên, thậm chí không duy trì cả lễ nghi xã giao giả tạo, cầm túi xách đi thẳng.

Tiếng chế nhạo không giấu diếm vang lên từ phía sau: "Kiêu cái gì? Diệp Tư Kiều còn chưa có kiêu như cô."

Từ Hướng Vãn được người quản lý ký hợp đồng, chính xác là vì khuôn mặt giống Diệp Tư Kiều đến bảy phần.

Bây giờ cô bị ép buộc kết hôn cũng vì khuôn mặt này.

Vì vậy, khi nghe người khác so sánh mình với Diệp Tư Kiều, cô cảm thấy tâm trạng càng thêm u ám.

Ánh mắt lóe lên, Từ Hướng Vãn mở lời: "Lúc nãy tôi đã ghi âm lại rồi."

Thứ hạng trong chương trình tuyển chọn không thể hoàn toàn quyết định thành tựu sau này trong giới giải trí. Nhưng trong thời gian quay phim, tốt nhất là càng ít thông tin tiêu cực càng tốt.

Ngay khi Từ Hướng Vãn nói xong, hai người bạn cùng phòng của cô lập tức vây quanh, yêu cầu cô trả lại bản ghi âm, nhất định phải xóa bỏ, còn la lối rằng cô vi phạm quy định, sẽ báo cáo lên ban quản lý.

Từ Hướng Vãn không ngốc, không thể đứng yên đợi bị bắt, cô chạy rất khéo léo, cả đường đều hướng về phía có camera.

Sự hoảng sợ và bối rối của cô được thể hiện một cách rõ ràng, những người bạn cùng phòng cố gắng tạo ra không khí đuổi bắt vui vẻ, kể cả trong lúc chạy cũng làm méo mặt mình.

Từ Hướng Vãn cầm giấy phép đi lại có dấu, đi lại một cách thuận lợi, đối với hai người bạn cùng phòng bị bảo vệ chặn lại thì cô chỉ làm một khuôn mặt cười cợt.

Những người đuổi theo cô hoàn toàn thất bại, "Cô đợi đấy!"

Từ Hướng Vãn nhếch môi một tiếng.

Hừm…

Cô chưa kịp ra mắt đã kết hôn.

Giấc mơ của cô đã mất đi một nửa, còn gì phải sợ.

Cô sờ sờ hai đồng xu trong túi áo khoác, dự định đi xe buýt về nhà, cố gắng kéo dài thời gian gặp người bạn đời mới cưới của mình.

Nơi này hẻo lánh, khó chờ xe buýt. Nhưng không sao, cô thà rằng chịu đựng cái lạnh!

Tài xế Trần chăm chú nhìn cổng chính, ngay khi Từ Hướng Vãn vừa ra khỏi cửa, cô liền nói với Giang Tự.

Giang Tự xoa xoa thái dương, lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ Hướng Vãn mặc áo khoác lông ngắn, phía dưới là quần jeans và ủng tuyết, đầu đội mũ len, hai bên to bản, che kín cả tai, khiến khuôn mặt cô trông nhỏ nhắn.

Chiếc túi xách trông giống như túi hành lý, nhìn đáy túi, có vẻ rất nặng.

Cô bước đi chậm rãi, từng bước một, gót chân trước sát mũi chân sau.

Giang Tự biết rõ, cô ấy đang trì hoãn thời gian.

Tài xế Trần không biết chuyện cảm thấy Từ Hướng Vãn dường như đang vui vẻ.

Chiếc xe lao về phía cô, Giang Tự hạ cửa sổ xuống, bỏ qua hành động cố tình làm như không thấy xe của Từ Hướng Vãn, gọi tên cô.

Nghe thấy tiếng gọi, Từ Hướng Vãn không thể giả vờ nữa, quay đầu nhìn lại.

Phải công nhận, Giang Tự là một người phụ nữ xinh đẹp ngoại hạng.

Tóc không nhuộm, đen như mực. Da trắng hơn tuyết, mịn hơn sứ, còn có vẻ yếu đuối bệnh hoạn.

Một khuôn mặt lạnh lùng hình quả trứng, các đường nét tinh xảo, lông mi dài, mắt to, lông mày và mắt như tranh vẽ.

Người phụ nữ trang điểm khi ra ngoài, bệnh tật được che giấu phần nào, nhưng vẫn khiến người ta không khỏi thương tiếc.

Giang Tự gật đầu với Từ Hướng Vãn, cái cằm gầy gò được chiếc áo len cao cổ bao bọc, trông xinh đẹp và mềm mại.

Nhưng cô có những hành động đê tiện, cư xử tệ hại, tính cách không đứng đắn.

Vì thế, vẻ đẹp ấy cũng không còn, nhìn kỹ còn thấy chút gì đó đáng ghét.

Từ Hướng Vãn ngạc nhiên nói, giọng điệu có chút châm biếm: “Tôi cứ tưởng cô đến đón Diệp lão sư.”

Diệp lão sư, Diệp Tư Kiều, xưng là tiểu công chúa của giới giải trí.

Được chủ tịch của một công ty hàng đầu trong lĩnh vực truyền thông cưng chiều lên mây, mỗi năm dịp sinh nhật đều có quà cáp xa xỉ đến không người nào sánh kịp.

Những nguồn lực mà mọi người trong ngành mơ ước, trong miệng tiểu công chúa chỉ là “tạm được”.

Những thứ mà người khác tranh cướp mới có được, tất cả đều là đồ thừa lại của cô ấy.

Và người đứng sau Diệp Tư Kiều, chính là Giang Tự.

Giang Tự cười nhẹ, “Em muốn ngồi chỗ nào?”

Từ Hướng Vãn: Trên xe buýt.

Cô nở một nụ cười chuẩn mực: “Nếu cô không phiền, tôi muốn ngồi ghế sau.”

Nếu không muốn tôi tới gần cô, thì đừng cho tôi lên xe!

Giang Tự lại chỉ nở nụ cười.

Tài xế Trần hiểu ý rất tốt, xuống xe mở cửa ghế sau cho Từ Hướng Vãn.

Từ Hướng Vãn: "......"

Cô cũng nên tỏ ra quan tâm phu nhân một chút nha.