Chương 3

Trần Diệu vui vẻ cười rộ lên, để lộ hai lúm đồng tiền thật sâu hai bên má, kết hợp với chiếc váy ướt đẫm trên người, khiến người ta vô hình trung cảm thấy chua xót.

Cô gái vừa nói vừa nhìn về phía người đàn ông ngồi ở chính giữa với vẻ mong chờ.

Nhìn lúm đồng tiền trước mắt, sắc mặt Giang Khâm lại có chút lạnh lùng, ánh mắt quét qua chiếc váy trắng vẫn còn nhỏ giọt nước, đôi môi tái nhợt mím lại, cuối cùng nói với vẻ thờ ơ.

"Uống rượu no rồi, bỏ đi, không muốn ăn."

Ánh sáng trong mắt cô gái lập tức mờ đi.

Cô gái cúi thấp đầu, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc. Nhìn dáng vẻ đó, ngay cả người có trái tim sắt đá nhất cũng khó tránh khỏi cảm thấy có chút không đành lòng.

Phòng VIP nhất thời rơi vào im lặng lần nữa.

Bầu không khí cũng có chút gượng gạo.

"Ui, đúng là anh Giang đã uống rất nhiều rượu rồi. Em nhìn đi Trần Diệp, tất cả đều là anh Giang uống đấy."

Có người đừng ra điều hòa bầu không khí.

"Bánh kem này vừa thơm lại vừa đẹp, anh Giang không ăn thì để bọn anh ăn cho. Nào, nào, nào, nào, lại đây cắt bánh đi!"

"Cắt cái gì mà cắt, đã muộn rồi, mệt, đi về ngủ."

Giang Khâm giật lấy con dao cắt bánh và ném vào thùng rác, sau đó hắn đứng dậy, lướt qua người Trần Diệu và bước ra ngoài.

Thậm chí còn không một lần ngoảnh mặt lại, cả người đều toát lên vẻ lạnh nhạt thờ ơ.

Trần Diệu đứng đó, hai mắt đỏ hoe nhìn theo bóng dáng vừa rời đi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đôi môi đỏ mọng cũng không còn chút máu, dáng vẻ như vừa chịu đả kích nặng nề.

"À ừm, hôm nay tâm tình của anh Giang không được tốt, em…"

Có người không đành lòng đứng ra an ủi.

"Thất thần ở đó làm gì, còn không nhanh đi?"

Lời còn chưa dứt, Giang Khâm đang đi ở phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn.

"Ông vừa mới uống rượu xong, không lái xe được."

"Biết rồi, tới liền đây."

Mọi người vội vàng lên tiếng, không ai dám tiếp tục trì hoãn, một đám lũ lượt kéo nhau ra ngoài.

Gia thế của Giang Khâm rất khủng, lúc nào cũng nghiêm túc, mặc dù trên danh nghĩa là bạn bè nhưng bọn họ không khác gì những đứa em của Giang Khâm, không ai dám đắc tội hắn và nhà họ Giang đứng sau lưng hắn.

Trong phút chốc, căn phòng VIP rộng lớn chỉ còn lại một mình Trần Diệu, còn có một chiếc bánh kem dâu tây đẹp đẽ vẫn nguyên vẹn nằm trên bàn.

Dù nhìn thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy cảnh tượng này thật đáng thương.

Có người quay lại nhìn thoáng qua.

Nhìn thấy vậy, sự thương hại đối với cô gái càng thêm sâu, cũng không nhịn được sinh ra lòng trắc ẩn.