Dưới mặt đất đều là thi thể của những đệ tử và tạp dịch trong Thượng Thanh kiếm tông.
Liễu Ngu Đường sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, một hồi lâu sau cũng không hoàn hồn lại được.
Gần như mỗi một tấc đất ở sau núi Thượng Thanh kiếm tông đều tràn ngập máu tươi.
Mùi máu ngất trời hầu như lấp đầy toàn bộ khe núi.
Liễu Ngu Đường sử dụng kiếm bản mệnh bay lên không trung... Chỉ thấy toàn bộ trên dưới tông môn không còn ai sống sót. Tông môn bình thường hết sức náo nhiệt giờ đây lại cực kỳ tĩnh lặng, không có bất kỳ tiếng động naò.
Hắn bay đến động phủ nơi Thượng Thanh đạo nhân ở, lại thấy bên trong chỉ còn lại một vũng máu, không có bất cứ bóng người nào.
Sau đó hắn đến đại điện, các động phủ nhỏ hơn... Cũng chẳng tìm thấy ai còn sống.
Toàn bộ tông môn từ trên xuối dưới chỉ còn lại hai người là hắn và Tạ Vọng Ngôn tránh thoát một kiếp.
Kiếm bản mệnh của Liễu Ngu Đường dường như cũng nhận ra lửa giận trong lòng hắn lúc này mà rung động. Khoảng một nén hương sau, Tạ Vọng Ngôn tu vi không tốt mới lững thững tới chậm, nhìn máu chảy thành sông trong đại điện của Thượng Thanh kiếm tông.
Cậu cũng cảm thấy vô cùng khϊếp sợ.
Cho dù đã biết trước, cốt truyện trong tiểu thuyết sẽ diễn biến như thế, song khoảnh khắc thật sự chứng kiến kia vẫn khiến Tạ Vọng Ngôn không nhịn được nôn mửa trong lòng. Mùi máu nồng nặc gần như lấp đầy mỗi một hơi thở của cậu.
“... Tiểu sư đệ.” Cậu nhớ đến Tạ Vọng Ngôn trong nguyên tác đã an ủi tiểu sư muội hồn bay phách lạc vào lúc này.
Nhưng mà hiện tại, Liễu Ngu Đường chỉ bày ra vẻ mặt lạnh như băng, nhìn tất cả mọi thứ mà chẳng có bất kỳ phản ứng nào.
Hắn nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi rồi mới mở miệng: “Sư huynh, huynh và ta đều không thể quên ngày hôm nay.”
Liễu Ngu Đường vừa nói vừa lấy một lá bùa ra khỏi túi, dán lên người Tạ Vọng Ngôn.
Sau đó, hắn lại lấy từ trong túi Càn Khôn ra một bọc vải nhỏ ném cho sư huynh mình.
“Cầm đi, mau cút!”
Tạ Vọng Ngôn còn định nói gì đó, đã bị tiểu sư đệ ngăn cản ngay tức thì.
“Sư phụ là Hợp Thể Đại Năng cũng không thể ngăn chặn được lần này.” Liễu Ngu Đường không dám nói quá nhiều, hắn chỉ cần nghĩ đến tên cụ thể của mấy người, đối phương có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn... Đối với tu sĩ mà nói, những Đại Năng ở Động Hư kỳ trở lên đều là người không thể nghĩ đến.
Nếu không tâm niệm của người ta khẽ động, cho dù cách xa vạn dặm cũng có thể biến ngươi tan thành mây khói trong phút chốc.
Thượng Thanh đạo nhân là Hợp Thể Đại Năng cũng không chống đỡ nổi lần này, trên người ông ấy có rất nhiều pháp bảo, vậy mà đại trận tiên môn cũng không kịp mở đã gặp nạn, chứng tỏ thực lực của hung thủ đáng sợ đến cỡ nào.
Liễu Ngu Đường biết đây không phải là lúc bọn họ do dự.
Nếu chậm chút nữa, một khi thần niệm của những Đại Năng kia quét đến, phát hiện bên trong Thượng Thanh kiếm tông còn người sống sót, tin rằng bọn họ sẽ chẳng còn mạng nhỏ.
Vì thế hắn cũng không chần chừ, lập tức dán lá bùa che giấu khí tức cho Tạ Vọng Ngôn, cũng dùng không ít pháp trận che giấu lên người mình rồi dứt khoát xách sư huynh phi thân đến trong thành trấn gần đây nhất... Chỉ qua một chốc lát, hai sư huynh đệ đã đi xa hơn trăm dặm. Tuy rằng không sánh bằng năng lực xé rách không gian đi thẳng những tiểu thế giới khác trong nháy mắt của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, song việc này đã hiếm thấy đối với một tu sĩ Kim Đan rồi.
Liễu Ngu Đường đặt Tạ Vọng Ngôn xuống khỏi vòng tay mình, tiếp đến ném mấy lá bùa và một viên linh tinh cho đối phương.
“Sau khi huynh rời khỏi nơi này, tuyệt đối đừng để lộ thân phận của mình.” Hắn nói, cũng biết sư huynh này của mình đến từ tiểu thế giới. Cũng bởi vì thế mà trước đây, Liễu Ngu Đường thường xuyên chế giễu Tạ Vọng Ngôn là thằng nhà quên và tên quê mùa.
Chẳng qua lần này có lẽ là do tông môn bị diệt.
Liễu Ngu Đường luôn luôn tự do phóng khoáng làm liều cũng trở nên chín chắn một cách nhanh chóng.
Hắn lại nhìn Tạ Vọng Ngôn, người nọ vẫn đang chìm trong điệu bộ bối rối, tựa như muốn nói gì đó. Nhưng mà có lẽ là vì cậu vừa mới đến Ngọc Thanh Cảnh không lâu, quả thực không quen thuộc với những thế gia Đại Năng kia, cho nên cũng không nghĩ ra lý do, cuối cùng lựa chọn ngậm miệng.
Liễu Ngu Đường lại liếc nhìn sư huynh nhà mình: “Đi đi.”
Lần này Tạ Vọng Ngôn không do dự nữa, cậu lập tức kéo Liễu Ngu Đường lại hỏi: “Chúng ta còn gặp lại không?”
Sau khi Thượng Thanh kiếm tông bị diệt, chỉ còn lại hai người bọn họ. Mà nhiều năm sau, cả hai mới gặp lại nhau trong lúc điều tra lại chuyện năm đó.
Hệt như trong nguyên tác vậy.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua Tạ Vọng Ngôn, sau đó hất ống tay áo mình ra.
“Một trăm năm.”