Chương 11

Càng đến gần thành thị trên đất liền, phẩm cấp của những kỳ trân dị thú ở nội hải này cũng càng ngày càng thấp.

Cho nên đối với những tu sĩ không bỏ ra nổi đống linh thạch kếch xù đi trận truyền tống mà nói, ngồi thuyền lên đường trái lại là một sáng kiến hay.

Tạ Vọng Ngôn bế Corgi, chuẩn bị đến Hải thành... Những con thuyền lớn có thể ra biển này cần trận phòng vệ và tu sĩ bảo vệ, trong thành nhỏ quê mùa này tất nhiên không có.

“Trang đặc biệt, trang đặc biệt đây!”

Bỗng nhiên có người hét lớn.

“Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Người này cầm ngọc bài trong tay... Đây là thứ tương tự như báo ở trong Tu Chân giới, có thể ghi chép lại một vài chuyện lớn diễn ra gần đây.

“Toàn bộ Thượng Thanh kiếm tông bị diệt rồi!”

“Không một người sống sót!”

Bởi vì người này hét lên trong thành, lời vừa thốt ra đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Có người vội vàng tiến lên, chỉ thấy người này vội vã lấy ra rất nhiều ngọc bài...

“Ai đọc cũng có phần. Một tấm là một viên linh thạch hạ phẩm.”

... Thì ra là “bán báo”.

Tạ Vọng Ngôn thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc vừa mới nghe tin Thượng Thanh kiếm tông bị diệt, cậu gần như là ôm chặt Corgi trong lòng theo phản xạ có điều kiện, cho đến khi nhận ra đối phương hình như chỉ là một tên bán báo đơn thuần mới thở phào nhẹ nhõm.

“Con mẹ nó, lại là Tiêu Dao môn đang bán hàng.”

“... Chẳng qua ta vẫn tò mò, mua đọc đã rồi nói sau...”

Lời bàn tán của những người xung quanh cũng truyền vào tai Tạ Vọng Ngôn.

Cậu liếc nhìn người trẻ tuổi mặc bộ đồ màu xám tro, khóe miệng tươi cười, trông có vẻ bất cần đời kia, do dự một lúc vẫn đi tới hỏi: “Thượng Thanh kiếm tông thật sự bị diệt rồi sao?”

“Hả?”

Người kia đang đếm linh thạch, nghe có người tới bèn lấy ngọc bài từ trong ngực ra theo phản xạ...

“Một viên linh thạch hạ phẩm một tấm.”

Thật đắt đỏ, Tạ Vọng Ngôn nghĩ.

Trừ linh tinh và mấy viên linh thạch thượng phẩm mà Liễu Ngu Đường nhét cho mình ra, tài sản trên người cậu hiện giờ cũng chỉ hơn hai trăm linh thạch hạ phẩm do bản thân góp nhặt lúc trước, trung phẩm cũng chỉ có mười viên.

Đối với tu sĩ đi lên từ tiểu thế giới như cậu, đây đã xem như là tài sản không nhỏ, chỉ có điều lại không ngờ mức sống ở đại thế giới lại cao như vậy.

Một “tờ báo” thôi đã mất một viên linh thạch hạ phẩm rồi.

“... Không thể rẻ hơn chút à?” Tạ Vọng Ngôn ngập ngừng hỏi.

“Cái gì rẻ không...” Người kia ngẩng đầu, nhìn Tạ Vọng Ngôn một lúc: “Bỏ đi, ngươi muốn hỏi cái gì?”

Mặc dù cậu không biết tại sao người trước mặt lại đột nhiên rộng rãi hào phóng, nhưng cậu vẫn tiếp tục hỏi: “Ta nghe nói lúc nãy ngươi nói gì mà Thượng Thanh kiếm tông bị diệt?” Tạ Vọng Ngôn giả vờ không biết chuyện: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Người bán ngọc bài quan sát cậu từ trên xuống dưới.

Quần áo trên người không phải là pháp y quý giá gì đó, trong ngực cũng chỉ ôm một con chỗ hỗn tạp không có linh khí... Cộng thêm dáng vẻ không lấy ra được dù chỉ một viên linh thạch hạ phẩm kia, gã xoa cằm hỏi:

“Ngươi từ tiểu thế giới đến đây à?”

“?” Tuy rằng Tạ Vọng Ngôn không biết đối phương nhìn ra bằng cách nào, có điều cậu vẫn hiền lành gật đầu.

“À, vậy ngươi không biết cũng bình thường thôi.”

Người kia thấy người mua ngọc bài đã rời đi hết, cũng vừa khéo gã chuẩn bị dẹp quầy, bèn giải thích với Tạ Vọng Ngôn: “Thượng Thanh kiếm tông là một môn phái tương đối lớn ở thế giới này, mặc dù không tính là tông môn cực phẩm gì đó, song cũng có thể nói là có danh tiếng. Kết quả chỉ trong một đêm, toàn bộ từ trên xuống dưới tông môn đều không còn ai sống sót.”

Gã nói đến đây thì khựng lại, sau đó tiếp lời: “Thậm chí đại trận sơn môn và Đại Năng ở Hợp Thể kỳ như Thượng Thanh đạo nhân kia cũng không có cách nào chống cự...” Người đó nhìn Tạ Vọng Ngôn với vẻ đầy ẩn ý: “Thần tiên đánh nhau đấy.”

Xem ra những người khác vẫn chưa biết còn hai người trong Thượng Thanh kiếm tông đã trốn thoát.

Tạ Vọng Ngôn ôm con chó nhỏ trong lòng, im lặng suy nghĩ.

Chẳng qua đối với cậu của hiện tại mà nói, nghĩ đến những điều này cũng không có ích gì, cậu phải đi theo kịch bản, gặp Yến Khanh Châu trước mới đúng.

Cậu nhớ trong nguyên tác, gần như là lúc Tạ Vọng Ngôn ở trấn nhỏ đã nghe tin... Sao đến bây giờ vẫn chưa nghe thấy tin đồn này nhỉ?

Đáy lòng Tạ Vọng Ngôn cảm thấy kỳ lạ, lại nhìn thanh niên bên cạnh: “Trừ việc này ra, còn tin tức nào nữa không?”

“...” Thanh niên kia nghẹn họng mấy giây: “Đưa tiền đây.” Gã chìa tay ra: “Không trả tiền thì ta không nói cho ngươi biết đâu.”

Tạ Vọng Ngôn: “...” Dẹp đi, cậu cũng không phải muốn nghe cho lắm!

Sau khi trò chuyện xong với người bán ngọc bài, cậu ôm hệ thống trong lòng, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện tia sáng kỳ dị.