Chương 10

Vòi nước này hiển nhiên rất ít khi được mở.

Kho hàng là nơi dùng để bảo quản hàng hóa, cần phải giữ khô ráo và thông thoáng, nên việc nó nằm ngay cạnh biển, lại thuộc về Port Mafia, khiến cho việc này dường như không hợp lý lắm.

Nhưng mà hắn cũng lười quản nhiều đến vậy, dù sao thì cứ đi về phía trước đi.

Khi thấy cậu bé với khuôn mặt không biểu cảm đang đi về phía hắn, Kaido Shun vừa ngồi xổm sửa lại tuyến chú linh của mình vừa cố gắng bắt chuyện với nó.

“À đúng rồi, anh còn chưa hỏi tên em. Nếu không biết tên, anh cũng không biết gọi em thế nào.”

“Không sao, dù sao sau này chúng ta cũng không gặp lại.” Cậu bé đáp.

Ngay sau khi nghe câu trả lời, Kaido Shun nhanh chóng đáp lại: “Sao có thể như vậy? Em vẫn là một đứa trẻ vị thành niên, làm sao có thể để em lang thang một mình ở Yokohama? Anh thấy em còn có xu hướng tự hủy hoại bản thân, rõ ràng vấn đề tinh thần của em rất nghiêm trọng mà.”

Nói xong, Kaido Shun trong lòng tự nhủ thêm: Hơn nữa, nhóc còn là nguồn lương thực dự trữ quan trọng của anh đó.

Đúng vậy, từ lúc vớt cậu bé này từ biển hôm qua, Kaido Shun liền có một loại cảm giác, cậu bé tỏa ra mùi hương siêu cấp thơm ngon ví như suối nguồn mĩ thực cũng chẳng sai.

Cậu bé này chính là thành quả quý giá mà hắn đã cứu từ tay Tử Thần, là sự kết hợp hoàn hảo của thức ăn và giá trị kinh nghiệm!

Ngay cả hệ thống cũng khuyến nghị hắn cứu cậu bé này, vì vậy chắc chắn điều đó là đúng.

Dựa theo lời hệ thống, Kaido Shun cần thu thập càng nhiều giá trị nguyền rủa càng tốt. Điều đó có nghĩa là hắn phải sử dụng các phương pháp hợp lý để thu được sự căm ghét và sợ hãi từ con người, từ đó chiếm lấy cảm xúc tiêu cực của họ, chuyển hóa thành năng lượng và giá trị kinh nghiệm cho bản thân.

Hệ thống sẽ tự động tính toán vì hắn, đổi những giá trị nguyền rủa kia thành kỹ năng, giúp hắn thăng cấp .

Tuy nhiên, hệ thống này có vẻ đang rất bận rộn. Trước đây nó vẫn hoạt động bình thường, nhưng bây giờ tuy giọng nói vẫn là giọng cũ nhưng hệ thống lại có vẻ đã chuyển sang trạng thái chờ. Nếu hắn không kích hoạt hệ thống, sẽ chẳng có bất kỳ phản hồi nào từ nó.

Hơn nữa, ngay cả khi hắn kích hoạt, hệ thống này cũng luôn cảm giác như thiếu một cái gì đó, không giống như một hệ thống hoàn chỉnh thực sự.

Nói thế nào nhỉ? Có lẽ giống như sự khác biệt giữa hỗ trợ khách hàng tự động và hỗ trợ khách hàng trực tiếp bằng con người vậy.

Nhưng dù sao cũng không quan trọng lắm, vì hiện tại hắn không có nhu cầu sử dụng dịch vụ hỗ trợ khách hàng. Những việc trước mắt đều là vấn đề nhỏ, hắn hoàn toàn có thể dựa vào trí thông minh của bản thân để giải quyết.

“À, đúng rồi, tại sao em lại muốn tự sát? Thế giới này rõ ràng rất đẹp mà.” Kaido Shun thắc mắc, “Em trông chỉ như một học sinh trung học, có vẻ như gia đình cũng giàu có. Sao lại nghĩ đến những chuyện tiêu cực như thế?”

“......” Tiếng nước chảy rào rào vang lên.

“Ngay cả khi không có gia đình hay bạn bè vướng bận, chắc chắn vẫn có những điều để mong chờ trong cuộc sống chứ? Như là trò chơi em muốn chơi, những nơi em muốn đến, phong cảnh em muốn nhìn. Hoặc là những trái cây theo mùa, bây giờ là mùa cấm đánh cá biển, nhưng đến mùa thu sẽ có hải sản ngon tuyệt vời...”

“......” Cậu bé vẫn im lặng tiếp tục rửa tay.

Kaido Shun lải nhải cả đống điều, đến mức hắn cảm thấy đói bụng, nhìn sang, hắn thấy cậu bé không có phản ứng gì, khuôn mặt vẫn giữ vẻ không vướng bận những du͙© vọиɠ thế gian.

“Anh cảm thấy sự tồn tại có ý nghĩa sao?”

Cậu bé bất ngờ lên tiếng, khiến Kaido Shun giật mình, làm rơi chiếc gậy tre trong tay.

“Anh rõ ràng chưa từng thực sự sống.” Cậu bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Kaido Shun “Anh thậm chí không phải là con người, chỉ là một chú linh không có sự sống. Anh có thực sự hiểu con người không?”

“Anh có biết sự mâu thuẫn và châm biếm trong hành vi và suy nghĩ của họ không? Anh có hiểu rõ bản chất xấu xa và đáng ghê tởm của con người không? Tại sao họ lại được sinh ra và tại sao họ lại phải chết? Giới hạn giữa sống và chết——”

Nó chưa nói xong thì lập tức bị ngắt lời.

“—— Anh đương nhiên biết.”

Kaido Shun, hiếm hoi, thể hiện một vẻ mặt nghiêm túc.

Tất nhiên, sự nghiêm túc này chỉ là vẻ ngoài.

Thực tế, hắn chỉ đang nhanh chóng suy nghĩ xem nên lợi dụng khoảnh khắc này để khoe khoang ra sao mà không gây phản ứng tiêu cực.

“Nếu em có thể nhìn ra thân phận thật sự của anh là một chú linh, vậy em nên hiểu, anh ra đời mang theo điều gì.”

Chú linh với mái tóc bạc và đôi mắt kỳ dị nhìn về phía đứa trẻ luôn giữ vẻ mặt hờ hững. Nó không chút để ý giơ lên cánh tay phải, để lộ phần tay khâu lại bằng những đường chỉ mờ ảo, như thể chỉ cần nhẹ nhàng kéo ra là có thể xé toạc, lộ ra phần linh hồn trống rỗng bên trong.

“Em có muốn đoán xem anh là loại chú linh nào không?”

Nhìn thấy vẻ chần chừ hiếm hoi hiện lên trên mặt đứa trẻ, nó bật cười nói: “Anh, chính là chú linh sinh ra từ sự căm ghét và sợ hãi của con người.”

“Vì thế, anh bẩm sinh đã có thể nhìn thấu linh hồn con người, nhìn thấu bản chất của họ. Nhưng điều này không phải là để kiêu ngạo hay để phán xét ai là tốt hay xấu. Anh cũng không thể đọc được trọn vẹn cuộc đời của một người chỉ từ linh hồn của họ. Phán đoán một người chỉ dựa trên những suy nghĩ bề nổi như vậy là hành động ngu xuẩn.”

“Ngay cả những người đầy rẫy oán hận cũng có thể dùng cả cuộc đời của họ để hoàn thành một điều chính nghĩa duy nhất. Ngược lại, người có nội tâm thuần khiết cũng có thể vì một chuyện nhỏ mà sa ngã, từ đó bước vào con đường tử vong.”

“Là một linh hồn sinh ra từ cái ác của con người, không ai có tư cách hơn anh để nói rằng ‘hiểu biết con người’.”

Kaido Shun vừa ba hoa vừa tự nhủ rằng bản thân mình thật quá tài giỏi, nhìn đứa trẻ kìa, nghe đến mức mắt cũng không chớp.

Quả nhiên, Shikkoku no Tsubasa (Hắc Dực ) chính là mạnh nhất!

May mắn hôm qua hắn đã xem kỹ giao diện của mình từ hệ thống, nếu không hôm nay chắc chẳng thể diễn vai “chú linh” trước mặt đứa trẻ này một cách hoàn hảo. Không thể nào lại tự nhận mình không biết chính mình thuộc loại chú linh nào, điều đó sẽ quá xấu hổ.

Chẳng khác nào quên đường về nhà sau khi tan học!

Kaido Shun kết thúc bài diễn thuyết của mình với một câu chốt hạ đầy vẻ uy nghiêm và đẳng cấp.

“Đúng rồi, trước đó em vẫn chưa nói với anh.”

“Rốt cuộc em tên là gì?”

·Đứa trẻ với đôi mắt nâu và mái tóc đen khẽ chớp mắt, giọng nói trở nên dịu dàng hơn so với trước.

“Ta tên là Dazai Osamu.”

Kaido Shun nghe xong, trong lòng nghĩ: Đúng là đứa trẻ này không hổ danh là người cũng quấn băng trên tay, quả nhiên là đồng đạo!

Vì thế, hắn khẽ cười, tự nhiên tiếp lời đứa trẻ này mà không hề cảm thấy có điều gì sai trái.

“Ra là vậy sao? Rất hân hạnh, ta tên là Akutagawa Ryunohane (Long Chi Dực), từ nay về sau chúng ta chính là đồng đội chiến đấu cùng nhau!”