Chương 24

Hôm sau, Thượng Quan Dạ và Tư Đồ Ly cùng nhau lăn lộn đến sáng sớm, lúc này mới lưu luyến không nỡ mà tách nhau ra.

Nếu không phải Thượng Quan Dạ đã nói với y về kế hoạch của mình, thì còn lâu y mới bớt giận, thì có lẽ hiện tại y đã trở thành đố phu rồi, mỗi ngày đều phải nhìn cảnh Thượng Quan Dạ và Thái Tử Phi Mộ Dung Tuyết ân ái thân mật, tình chàng ý thϊếp, mà hắn với y lại phải giả vờ không thân thiết, cái cảm giác chỉ có thể nhìn mà lại không thể ăn này đã khiến cho Tư Đồ Ly nghẹn đến sắp phát điên rồi.

Ngày thành hôn của Thượng Quan Dạ và Thượng Quan Nghi được chọn tổ chức vào một tháng sau, khi Tư Đồ Ly biết được tin này, tâm trạng y vẫn khó tránh mà trở nên khó chịu, trong lòng lại một lần nữa tràn ngập chua xót và khổ sở.

Tư Đồ Ly đang ngồi một mình trên ghế thái công ở hoa viên.

Cuối mùa thu, lá cây bắt đầu thi nhau rơi xuống, thấy có gió thổi qua, những chiếc lá cũng đi theo gió phất phới rơi xuống.

Chúng nó ở trong làn gió bay qua trái, qua phải, bay lên, rồi bay xuống, đột nhiên tất cả bay lên, cuối cùng bởi vì không chống lại được sức hút của trái đất, mang theo biết bao nỗi nhớ nhung mà từ từ rơi xuống.

Tư Đồ Ly đột nhiên nhớ đến câu: “Cảm khi hoa bắn nước mắt, hận đừng điểu kinh tâm.”

Cảm xúc bất đắc dĩ cùng chua xót vô hạn bị phóng đại, hốc mắt y không nhịn được cũng dần đỏ lên.

Tiểu Phúc Tử đang đứng ở bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Tư Đồ Ly, không nhịn được mở miệng hỏi: “Đại nhân, tại sao ngài lại buồn?”

Tư Đồ Ly nghe vậy chỉ biết lắc đầu cười khổ, tiện tay bắt lấy một chiếc lá bay qua bay lại ở trước mặt. Y hơi ngửa đầu, nhìn cảnh lá cây đang múa trong gió. Trong lòng y tràn ngập sự bất đắc dĩ, trong đầu bỗng nhớ tới Thượng Quan Dạ, lòng đột nhiên lại cảm thấy cô đơn.

Chớp mắt đã đến ngày tổ chức hôn lễ.

Tư Đồ Ly cố ý mặc một bộ quần áo có màu sắc tươi đẹp, khiến chính mình trông như đang vui mừng để che giấu tâm trạng khổ sở của mình.

Tư Đồ Ly giả vờ như đang vui vẻ, y và Tô Yên Nhiên cùng nhau lên nhuyễn kiệu đang chạy đến.

Khi bọn y đến trước cửa phủ Thái Tử, thấy xung quanh đâu đâu cũng là xe sang ngựa quý.

Một đường đều được giăng đèn kết hoa, ngọn đèn dầu chiếu sáng cả con đường, sương khói lượn lờ, âm thanh kèn trống cùng tiếng đàn vang lên ầm ĩ, cảnh này như nói không hết được cái phú quý phong lưu, nói không xong được những lời cát tường như ý.

Tiếng cười, tiếng ca, toàn bộ đại sảnh là một không gian tràn ngập vui vẻ, ai ai cũng đều đang cười.

Nhìn bầu không khí vui mừng này, trong lòng Tư Đồ Ly vô cùng khó chịu, y muốn ngay lập tức đứng dậy chạy khỏi nơi này.

Nhưng bởi vì y biết, nếu lúc này y rời đi thì nói như thế nào đều không rất khó coi.

Tư Đồ Ly thở dài, tự an ủi chính mình, đã tới rồi thì cứ yên tâm ở lại! Tất cả những việc này đều là giả, mình mới là người mà Thượng Quan Dạ thích.

Tuy nhiên ngay khi nhìn thấy Thượng Quan Dạ và Mộ Dung Tuyết cùng nhau xuất hiện, y cảm thấy nét mặt tươi cười trên mặt mình có chút không giữ được, những cảm xúc khó chịu mê man ở tận đáy lòng lúc này như trần trụi mà hiện lên mặt.

Tư Đồ Ly nghe thấy những lời ca ngợi chúc mừng hai người bọn họ không ngừng truyền đến ở bên cạnh, y cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cuối cùng, y không chịu đựng được nữa, nói dối rằng mình bị đau bụng, kêu Tiểu Phúc Tử đi theo Tô Yên Nhiên sau đó trộm trốn đi.

Tư Đồ Ly lang thang không có mục tiêu đi trên đường cái, cảm thấy trời hôm nay thật là lạnh.

Nhưng có lẽ y cảm thấy cái mình cần lúc này là sự lạnh lẽo này, chỉ như vậy y mới có thể làm dịu đi tâm trạng bức bối của mình. Khi đi đến trước một cửa hàng bán ngựa, y bỗng nhớ tới lần trước, khi y và Thượng Quan Dạ cùng nhau cưỡi ngựa đi dạo chơi đùa ở ngoại thành, y càng nghĩ tim lại bắt đầu nhói lên.

Y tìm gã sai vặt để mua một con ngựa tốt cao lớn, lại mua thêm năm bình rượu, sau đó xoay người leo lên ngựa, kéo dây cương, ‘ giá! ’ một tiếng ngựa chạy như bay.

Những làn gió đập thẳng vào mặt, giống như những mũi đao đâm vào mặt, cảm thấy mà đau, sau một trận bay nhanh trong gió, cả người Tư Đồ Ly đã bị đông lạnh, đông đến chết lặng.

Nhưng nó vẫn không thể nào ổn định tâm trạng đang khó chịu của y.

Một mình y cưỡi ngựa hồi lâu, đi vào căn cứ bí mật của Thượng Quan Dạ và y.

Ngựa dần dần đi chậm lại, y xoay người nhảy xuống ngựa, đứng ở trên mặt đất. Y cầm rượu đi vào bên trong, y định mình sẽ uống đến khi không say không về.

Tư Đồ Ly đi đến ngồi xuống bên cạnh cái cây, cầm lấy một bình rượu uống ừng ực liên tiếp một ngụm rồi lại một ngụm, cái cảm giác cay độc của rượu chậm rãi tràn ngập khắp lục phủ ngũ tạng.

Không lâu sau một bình rượu đã được uống hết, y lại tiếp tục lấy một bình khác uống.

Càng uống, càng uống, chuyện cũ năm xưa tất cả đều hiện lên trong lòng.

Qua một lúc lâu, Tư Đồ Ly đã uống hết cả năm bình rượu, lúc này y đã say đến hoàn toàn không biết gì.

Tư Đồ Ly một lúc thì ngồi cười ngây ngô, một lúc lại nhìn chằm chằm suối nước nóng đến phát ngốc, sau đó lại bắt đầu khóc. Y cũng không biết mình bị cái gì, Thượng Quan Dạ không có rời bỏ y, nhưng cái cảm giác vô lực này hiện tại đang khiến y muốn phát điên.

Y khó chịu cầm lấy bình rượu, dùng sức ném đi. “Phanh” một tiếng, bình rượu bị đập xuống vỡ tan tành.

Y đột nhiên nhớ tới cảm giác lúc nãy, y rất hâm mộ Mộ Dung Tuyết, nàng có thể cùng Thượng Quan Dạ kết hôn, y hận, hận chính mình không phải con gái, hận vì sao nơi này không cho phép hai người đàn ông cưới nhau. Lại càng hận bản thân không làm được gì, y chỉ có thể nhìn hắn cùng người khác bái đường thành thân, rồi lại động phòng.

Trong phút chốc có một cỗ giận dỗi khiến y khó chịu thở không nổi.

“A!” Tư Đồ Ly lại tức giận cầm lấy bình rượu quăng ra ngoài.

Sau khi phát tiết xong y lại sụp đổ mà khóc rống lên, y dựa vào thân cây, bất đắc dĩ nhắm hai mắt mặc cho nước mắt chảy xuống mặt, cảm giác chua xót không ngừng toát ra từ trong lòng, nó nhanh chóng khiến y khó chịu đến không thở nổi.

Không biết mình đã khóc bao lâu rồi, y mơ mơ màng màng đi vào trong phòng, đau đầu cởϊ qυầи áo ra ném lung tung, cả người trần trụi lăn lên giường ngủ.

Thượng Quan Dạ đang mặc hỉ phục, trời vừa tối hắn liền trộm chạy ra ngoài.

Cả ngày hôm nay tâm trạng của hắn luôn thấp thỏm, trong đầu không ngừng nghĩ về ánh mắt tan nát cõi lòng và cô đơn của Tư Đồ Ly trước khi rời đi, hắn vô cùng lo lắng, trực tiếp giả vờ say nói mình muốn trở về động phòng.

Mộ Dung Tuyết biết Thượng Quan Dạ có người mình yêu thích, nàng cũng có, người nàng thích chính là thứ muội của mình, bởi vì Thượng Quan Dạ biết điều này cho nên hắn mới tương kế tựu kế cùng nàng dựng nên một vở kịch, hai người bọn họ thành thân, người này giúp người kia che giấu.

Tuy rằng bọn họ biết rõ điều này là không đúng, nhưng vì người mà bọn họ yêu thương, bọn họ sẵn sàng đánh cược một lần.

Thượng Quan Dạ đoán y sau khi rời khỏi phủ Thái Tử, y sẽ đến căn cứ bí mật một mình.

Quả nhiên vừa tới cửa động liền thấy ngựa của y, hắn đi vào trong động liền thấy đầy đất toàn là mảnh nhỏ của bình rượu.

Tim hắn tê rần lên, nghĩ đến cảnh y đau khổ, hốc mắt đỏ lên vội vàng hướng phòng trong đi đến. Nhưng vừa bước vào phòng hắn thấy quần áo lăng loạn rơi đầy đất, lông mày hắn trở nên căng thẳng.

Lại đi bước một chút nữa, hắn thấy Tư Đồ Ly đã uống đến say mèm, cánh tay trắng nõn của y đang lộ ra bên ngoài chăn, hắn bất đắc dĩ cười cười.

“Ngươi không lạnh hả? Đồ ngốc này.” Hắn đau lòng đắp chăn đàng hoàng cho y.

Nhưng vừa mới kéo chăn ra, hắn phát hiện Tư Đồ Ly đến cả đồ lót cũng không mặc, cả người trần trụi nằm đó. Hắn đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng bừng lên. Mặt đỏ hồng.

“A Ly, A Ly.” Thượng Quan Dạ đưa tay nhẹ nhàng lắc lắc bờ vai của y.

“Ưm… Đừng động đậy, ta đang đau đầu.” Y khó chịu đẩy bàn tay đang lay động của hắn ra.

Y mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy Thượng Quan Dạ đang đứng ở mép giường. Y cười ha ha vươn tay vuốt ve mặt hắn.

“Ha ha, ta nhớ ngươi đến nỗi bây giờ cũng xuất hiện ảo giác rồi này.” Y vừa nói vừa đẩy cái chăn trên người ra, uốn éo thân thể mềm mại bò lên người Thượng Quan Dạ.

“Ưm…Sao ngươi uống nhiều như thế?”

Thượng Quan Dạ bị y đẩy ngã, bất đắc dĩ ôm y, Tư Đồ Ly say đến di chuyển một chút là cả người đều lung lay.

Cả người y trần trụi nằm lên người Thượng Quan Dạ, Tư Đồ Ly giống như khống có xương ghé vào người hắn.

“Thật là xấu xa, rõ ràng ngươi đã thành thân, mà vẫn còn muốn chạy vào trong giấc mộng của ta, ngươi cứ như vậy, thì làm sao về sau ta có thể bỏ đi được…” Tư Đồ Ly nói với giọng điệu cô đơn, Thượng Quan Dạ nghe xong tim đột nhiên ngừng đập.

“Ngươi nói cái gì?” Thượng Quan Dạ tức giận nhéo tay y.

“A! Đau quá, người xấu, tại sao ngươi cứ thích làm ta đau như vậy.” Tư Đồ Ly vẫn luôn cho rằng Thượng Quan Dạ trước mắt chỉ là ảo giác của y.

Nỗi tủi thân trước giờ vẫn luôn tích tụ trong lòng, y oán giận nói: “Ngươi nói xem…Hức, ngươi, ngươi rất xấu xa, có phải muốn ta…Hức, nhìn ngươi thành thân với người khác, hức, sau này…Sau này, lại còn muốn ta nhìn ngươi sinh con không?”

Y vừa nói vừa nấc lên, nước mắt không nhịn được rơi xuống, mỗi một câu một chữ đều tràn ngập chua xót cùng tủi thân.

“Hức! Ta muốn trở về, muốn trở về thế giới của ta, hức, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể ở bên nhau.”

“Lúc đó ta cũng không cần ngày nào đều khổ sở như vậy, nhưng mà…”

Y đột nhiên im lặng một lúc, y cắn môi dưới muốn cho nước mắt chảy trở về, oan ức đến nỗi đôi môi run lên.

Thượng Quan Dạ nhìn dáng vẻ của y, tim can đều bị tra tấn đến dập nát, hốc mắt đỏ hồng.

“Nhưng mà, ngươi không thể cùng ta trở về, chúng ta không phải là người cùng một thế giới, ta rất đau khổ!” Y vừa nói cơ thể cũng không ngừng run lên, khóc đến tê tâm liệt phế.

“A Ly, đừng như vậy nữa có được không?” Thượng Quan Dạ không biết điều y đang nói là cái gì, nhưng mà hắn biết Tư Đồ Ly không phải là người thuộc về nơi này, phải nói chính xác là hiện tại linh hồn ở trong cơ thể y không phải là người thuộc về nơi này.

Tư Đồ Ly ngẩng đầu, đặt cằm lên ngực hắn, vừa khóc vừa cười nói: “Ta thật sự rất hận, vì sao ta lại không phải là con gái, nếu ta là con gái thì bây giờ hai chúng ta đã có thể ở bên nhau rồi đúng không, ha ha…”

Y không hề phát hiện mình dáng vẻ tươi cười bây giờ của mình trông còn khó coi hơn cả khóc.

Thượng Quan Dạ không bao giờ muốn nhìn thấy y như thế này, hắn hơi dùng sức đẩy y ngã xuống dưới. Tay hắn nắm lấy cằm y mạnh mẽ hôn lên.

Hai người kịch liệt dây dưa với nhau, tay hắn mạnh mẽ xoa nắn cơ thể của Tư Đồ Ly, khiến cho làn da trắng nõn trơn bóng trở nên đỏ bừng, ở giữa như có sợi chỉ bạc nối cả hai lại vậy.

Đôi môi nóng bỏng như lửa của hắn âu yếm hôn bên tai, cằm y.

Thượng Quan Dạ liếʍ liếʍ cánh môi hồng hồng của y, nói “Xin lỗi, ngươi đừng khóc nữa được không?”

Cảm xúc khổ sở của Tư Đồ Ly bị nụ hôn nóng bỏng của hắn tách ra,cảm xúc bất an trong lòng cũng dần bình ổn lại, nhưng bây giờ y đang say khướt nên cho rằng vì y quá nhớ Thượng Quan Dạ nên mới xuất hiện ảo giác.

“Dù là ảo giác cũng được, trước tiên cᏂị©Ꮒ đã rồi nói sau…” Y lẩm bẩm nói, tay y nhẹ nhàng chạm vào môi Thượng Quan Dạ.

Tư Đồ Ly cúi đầu, chậm rãi tới gần, áp lên môi hắn, ngậm lấy yết hầu hắn. Bàn tay y mạnh mẽ kéo hỉ phục của Thượng Quan Dạ ra.

Thượng Quan Dạ cảm thấy dáng vẻ mơ hồ của y vô cùng đáng yêu, tại sao có thể đáng yêu như vậy chứ, thật muốn nói cho y biết rằng hắn không phải là ảo giác.

Thượng Quan Dạ tham lam vuốt ve cái lưng trơn bóng của y, tay chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, dùng sức xoa bóp cánh mông y.

“Ưm…” Tư Đồ Ly bị hắn niết mông vừa thoải mái lại vừa đau, cơ thể y dần dần nóng lên theo bàn tay đang vuốt ve cơ thể y.

Cơ thể hai người đều trần trụi, dươиɠ ѵậŧ bị cọ xát của hai người đều đã đứng thẳng dậy chọc vào người đối diện.

Một bàn tay khác của Thượng Quan Dạ vuốt ve ngực y, ngón tay kẹp lấy núʍ ѵú, dâʍ đãиɠ xoa bóp. Hắn trực tiếp nắm lấy eo Tư Đồ Ly, để y quỳ gối bò trên giường, hành động liền mạch lưu loát.