Chương 21

Thượng Quan Dạ lộ liễu mà sắc tình nói.

Tư Đồ Ly đã chịu một vạn điểm bạo kích, trái tim nhảy như ngựa phi.

“Thầy à, câu trả lời của ngài đâu?” Thượng Quan Dạ thấy y đỏ mặt không nói lời nào, nghiêng đầu nhẹ nhàng liếʍ cắn cổ y.

Tay nhẹ nhàng xoa bóp đầṳ ѵú mẫn cảm của y, Tư Đồ Ly bị hắn nói kí©h thí©ɧ thần trí điên đảo, thân thể lại bị vẫn luôn bị hắn khıêυ khí©h, dươиɠ ѵậŧ liền lập tức cứng như sắt.

Thượng Quan Dạ còn xấu xa cọ thổi thật mạnh vào qυყ đầυ của y: “A...” Thân thể Tư Đồ Ly lập tức run lên, chút ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ không lý do bắn ra.

Mẹ nó quá mất mặt rồi, y vậy mà lại bị mấy lời nói đáng thẹn của hắn mà kí©h thí©ɧ đến trực tiếp bắn ra.

“Thầy, thân thể ngài so với ngài thì thành thật hơn nhiều đó.”

Thượng Quan Dạ liếʍ sạch hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của y ngay trước mắt y.

Tư Đồ Ly xấu hổ đến không dám mở miệng, xấu hổ dụi đầu vào vai hắn không dám ngẩng lên, không ngừng thở phì phò.

Thượng Quan Dạ căn bản không hề nghĩ sẽ buông tha y dễ dàng như vậy, lơ đãng mở miệng tiếp tục nói: “Ngài không nói, sau này cũng không dám bảo đảm đâu.”

“Ngươi dám!” Tư Đồ Ly vừa nghe liền tức giận ngẩng đầu căm tức nhìn hắn.

“Ngươi dám làʍ t̠ìиɦ cùng người khác một lần, ta sẽ để cho người khác cᏂị©Ꮒ ta mười lần, ta a...” Lời uy hϊếp của y còn chưa nói xong đã bị Thượng Quan Dạ tức giận mà đánh gãy.

Thượng Quan Dạ tức đến đau não, Tư Đồ Ly hồ ngôn loạn ngữ làm hắn tức giận đến cực điểm, hắn thô lỗ đẩy ngã Tư Đồ Ly lên giường, hung hăng “Bang” một tiếng đánh vào bờ mông trắng nõn của y.

Rất nhanh năm dấu tay đã y hằn trên mông y.

“Hức, ngươi cái tên biếи ŧɦái này, đánh mông thầy sẽ bị sét đánh đó.” Y lớn tiếng mắng mỏ, với cái tính nết này của hắn sao đến bây giờ còn chưa bị ai đánh vậy chứ.

“Thầy à ngài lần sau không được nói bậy nữa...” Thượng Quan Dạ đột nhiên ngừng lại.

Tư Đồ Ly nghi hoặc nhìn hắn, sao lại không nói tiếp vậy.

Thượng Quan Dạ đột nhiên tới gần lại mở miệng “Ta liền cᏂị©Ꮒ ngươi đến không xuống được giường.”

Tư Đồ Ly lại vui vẻ, nghịch ngợm hôn hắn một cái: “Vậy bây giờ ngươi lập tức chơi chết ta đi, điện hạ.”

“Ta sẽ không làm ngươi nữa, vì ngươi ăn nói lung tung nên sẽ bị cấm dục một tháng.” Thượng Quan Dạ học theo ngữ khí trừng phạt hằng ngày của y, nhàn nhạt mở miệng nói.

“Cái gì...” Cấm dục y chẳng phải là đang muốn mạng của y sao.

“Ngoan một chút, bằng không về sau hình phạt sẽ càng nặng hơn đó.”

Thượng Quan Dạ nói xong liền bắt đầu sửa sang lại quần áo của mình. Hoàn toàn không màng đến Tư Đồ Ly đang cáu kỉnh.

“Ngươi phải đi sao?” Tư Đồ Ly nhìn hắn không chút hoang mang sửa sang lại quần áo. Giọng điệu ai oán đến chính mình nghe cũng cảm thấy khó chịu.

“Ừm, không thể bị phát hiện, ngoan, chờ ta xử lý tốt lại đến tìm ngươi.”

Thượng Quan Dạ dịu dàng giúp y mặc lại quần áo, lại ôm lấy y hôn hôn một lượt.

“Ừm.” Tư Đồ Ly khó chịu giống như một tiểu đáng thương bị khinh bỉ vậy.

Thượng Quan Dạ hôn y vài cái xong liền trộm từ cửa sổ trốn đi, Tư Đồ Ly nháy mắt giống đã không như mất hết hồn phách, không khí bỗng trở nên có chút ảm đạm.

“Haiz...” Y ôm chăn khó chịu hít một hơi, nhớ tới lời mà Thượng Quan Dạ nói, vẫn là yên tĩnh chờ hắn xử lý tốt mọi chuyện thì hơn.

Vài ngày sau.

Tư Đồ Ly nhận được thư từ của Thượng Quan Dạ, trên đó viết danh sách nạp phi. Tư Đồ Ly nhìn có chút khó hiểu, trong danh sách này có đến cra trăm người, Thượng Quan Dạ nói là hắn đem danh sách này giao cho hoàng đế, sau đó sự tình phía sau hắn sẽ bàn bạc lại cùng hoàng đế.

Còn có một phần là danh sách thượng quan có con nằm trong bảng tuyển phi, Tư Đồ Ly xem đến đầu hoa mắt loạn.

Y liền cầm hai bản danh sách vào cung.

Trong cung Càn Khôn.

“Bệ hạ, đây là danh sách tuyển phi mà vi thần đã lập cho hai vị Điện hạ, mời Hoàng thượng xem qua.”

Tư Đồ Ly giao danh sách cho Lý công công, khoanh tay đứng ở một bên chờ chỉ thị của hoàng đế.

“Ái khanh.”

“Có thần.”

“Ái khanh cảm thấy đây là những người thích hợp để chọn?”

“Bệ hạ, thần cảm thấy quận chúa Mộ Dung gia cùng Thái Tử tuổi tác xứng đôi, tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, Điện hạ hẳn là sẽ thích.” Hừ, cái này đều là y nói theo trong thư Thượng Quan Dạ gửi tới sao, ngay cả dáng vẻ mặt mũi của quận chúa Mộ Dung gia y cũng chưa từng gặp qua.

Nghĩ đến Thượng Quan Dạ có khả năng thật sự sẽ thích nữ nhân kia, Tư Đồ Ly tựa như ăn phải một đống chanh vậy.

“Hửm?” Hoàng đế sai Lý công công lấy bức thi họa tới, nhìn thoáng qua, Mộ Dung Tuyết đúng thật lớn lên rất xinh đẹp, nếu để nói là khuynh quốc khuynh thành thì hắn cảm thấy lời của Tư Đồ Ly lại càng thêm chuẩn xác.

Muốn cho Thái Tử thành thân bất quá là bởi vì lời đồn, hắn sợ lời đồn là thật sự. Nhưng thấy Tư Đồ Ly tận tâm chu đáo tuyển phi cho Thái tử như vậy thì lại cảm thấy chính bản thân mình đã hiểu lầm y.

“Trẫm muốn thương lượng lại với Thái tử, ái khanh ngươi vất vả rồi, đi về nghỉ trước đi.”

“Vậy thần xin cáo lui.” Tư Đồ Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, lòng bàn chân giống như mất sức đi lại trong hoàng cung.

Lúc sau một tháng.

Y nhận được tin Thượng Quan Dạ cùng Mộ Dung Tuyết đã có những buổi hẹn hò du ngoạn, y lại không khống chế được mà ở nhà tự ghen bậy ghen bạ.

“Mẹ nó, nói muốn ta tin tưởng hắn, vậy mà bản thân hắn lại cùng nữ nhân khác đi hẹn hò, xem ta có để yên cho chuyện tốt của ngươi không.”

Nghĩ nghĩ Tư Đồ Ly chợt xảo trá cười cười.

Tư Đồ Ly gọi người hỏi thăm địa điểm hẹn hò của Thượng Quan Dạ, tự mình trang điểm thật xinh đẹp rồi giả vờ như vô tình gặp gỡ.

Trên hồ hoa sen.

Hai chiếc du thuyền vừa vặn gặp nhau “Ây da, xin lỗi.”

Y cố ý làm nhà đò đυ.ng phải thuyền của Thượng Quan Dạ, làm bộ thật ngại ngùng bước ra. Thượng Quan Nghi ở phía sau cũng đi theo ra, hắn thích nhất là xem náo nhiệt, cho nên liền đi theo Tư Đồ Ly tới đây làm ầm ĩ.

“Cẩn thận!” Thuyền đột nhiên lay động một chút, Thượng Quan Dạ duỗi tay đỡ lấy Mộ Dung Tuyết suýt chút nữa thì ngã.

Tư Đồ Ly nhìn đôi đến mắt đều bốc hỏa. Tức giận xoay người trở về thuyền.

Thượng Quan Nghi cùng Thượng Quan Dạ liếc mắt nhìn nhau một cái, Thượng Quan Nghi vô tội nhún nhún vai. Thượng Quan Dạ nhìn Tư Đồ Ly tức giận trong lúc nhất thời cũng rất bất đắc dĩ, nhưng là hắn hiện tại chỉ có thể cùng Tư Đồ Ly bảo trì khoảng cách, không thể làm sự tình thất bại trong gang tấc.

Nhưng Tư Đồ Ly là thật sự hiểu lầm hắn, cảm thấy hắn là đang thay lòng đổi dạ.

“Tư Đồ đại nhân.”

Đột nhiên một thanh âm ở bên ngoài truyền vào, Tư Đồ Ly tò mò đi ra ngoài.

Trong lúc nhất thời tam lục soát thuyền ngừng ở bên nhau, nhìn đều kỳ quái.

Tư Đồ Ly đi ra liền thấy Tô Tranh nho nhã lễ độ đứng ở trên thuyền, trong ấn tượng của hắn thì hắn và Tư Đồ Ly đã có giao tình từ trước, hơn nữa còn là loại quan hệ cực kì tốt.

“Tô huynh, lâu rồi không gặp.” Tư Đồ Ly không nghĩ nhiều liền nhảy lên trên thuyền của hắn.

Lúc nhảy qua đứng không vững suýt chút nữa thì ngã, Tô Tranh vội vàng duỗi tay ra ôm eo y kéo về, Tư Đồ Ly sợ tới mức túm chặt lấy quần áo của hắn.

Vừa nãy còn tưởng rằng muốn biến thành chó rơi xuống nước luôn rồi.

“Hô, hù chết ta rồi.” Y căn bản là không nhìn thấy Thượng Quan Dạ, nếu y chịu quan sát một chút thì chắc chắn sẽ thấy được sắc mặt đen như đáy nồi hiện tại của Thượng Quan Dạ khủng bố đến mức nào.

“Ngươi cũng tới đây?”

“Hôm nay không có việc gì liền ra đây dạo quanh hồ xem phong cảnh.” Tô Tranh vẫn luôn thầm ái mộ y nhưng y không hề hay biết.

“Vậy chúng ta đi cùng nhau đi, dù sao ta cũng đang chán.”

Nói xong y quay đầu nói với Thượng Quan Nghi“Tam điện hạ, ngươi đi theo Thái Tử đi, ta bỗng nhiên gặp người quen nên muốn hàn huyên một chút.”

Sau đó y thật sự mặc kệ tất cả lôi Tô Tranh đi uống rượu.

Khiến cho Thượng Quan Dạ tức đến thiếu chút nữa hộc máu.

“Khụ, hoàng huynh, quận chúa, các ngươi không ngại khi ta đi cùng chứ?” Thượng Quan Nghi đối với Tư Đồ Ly cũng rất là bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào khác, hắn cũng không thể ngờ Tư Đồ Ly lại làm như vậy, hiện tại chỉ biết là Thượng Quan Dạ đang rất muốn gϊếŧ người tới nơi rồi.

“Đương nhiên không ngại, Tam điện hạ xin cứ tự nhiên.”

Thượng Quan Dạ đen mặt đi vào trong thuyền, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc Tư Đồ y và Tô Tranh đang ở cùng nhau, nhớ tới mới nãy Tô Tranh còn ôm lấy eo y, thật sự rất muốn đi tới băm chết hắn.

Thượng Quan Nghi nhịn xuống không dám cười, hắn thấy bộ dạng ghen tuông của Thượng Quan Dạ rất muốn cười, cũng chỉ có Tư Đồ Ly mới có thể khiến hắn biến thành thế này.

Tư Đồ Ly bởi vì giận dỗi nên đã cùng Tô Tranh du ngoạn bên ngoài cả một ngày trời.

Đến tận khuya mới trở về Tư Đồ phủ, còn uống đến say như chết. Ddến cả đi đường cũng đi không xong.

Còn chưa đi tới phòng ngủ của mình đã bị một người bất thình lình lao ra bắt đi mất.

Lúc y tỉnh lại thì thấy đã bị treo trên một cái cây, nếu y đoán không lầm thì y đang bị treo trên một cành cây, bởi vì tay y bị treo lên trên cao, miệng còn bị bịt kín.

Mẹ nó, không phải là bị kẻ thù bắt làm con tin để dọa gϊếŧ rồi chứ, y vẫn còn chưa muốn chết đâu.

Nhưng rất nhanh y đã phát hiện ra điểm không đúng, bởi vì đây là căn cứ bí mật của Thượng Quan Dạ, là sơn động y đã đến lần trước.

Thượng Quan Dạ tức giận từ trong suối nước nóng bước ra, một bộ dáng mỹ nam khỏa thân ngay lập tức được trình diễn trước mặt Tư Đồ Ly, khiến y xem đến mức thiếu chút nữa thì chảy máu mũi.

Hắn không chút hoang mang đi đến trước mặt Tư Đồ Ly, lạnh mặt nhìn Tư Đồ Ly say khướt, còn cả vẻ mặt thèm thuồng cơ thể mình của y, cũng không biết là nên vui hay nên giận thì tốt hơn nữa.

“Thầy, hôm nay đi chơi có vui không?”

“À, ừm, ta, ta rất vui, còn cao hứng uống liền hai ly, ha ha.”

Tư Đồ Ly vẫn còn say khướt mở miệng, hàm hàm hồ hồ nói.

Thượng Quan Dạ cười lạnh một tiếng, tiến lên sờ soạng gương mặt đỏ bừng của y, Tư Đồ Ly nhìn dáng người hoàn mỹ của hắn mà tim đập nhanh đến độ gần như muốn bay lên.

“Tay ta mỏi quá, ngươi thả ta ra trước đi, ta muốn ôm ngươi.” Tư Đồ Ly khó chịu mở miệng.

“Thầy, ngài thật không nghe lời.” Thượng Quan Dạ đi đến một bên ngồi xuống, chống đầu nhìn y.

Tư Đồ Ly bị hắn làm chơ ngây người, bọn họ đã nhiều ngày không gặp, Thượng Quan Dạ lại trói y ở đây, trêu đùa y, như vậy còn không bằng dứt khoát một đòn giải quyết cho y sảng khoái.

Y khó chịu vẫn luôn xoay tới xoay lui, hai cổ tay đều đã bị hằn đỏ một vòng. Uống rượu xong tính tình cũng lớn hơn, trực tiếp dùng chân đá một chiếc giày về phía của Thượng Quan Dạ, Thượng Quan Dạ buồn cười nhìn y say rượu rồi phát điên.

Nhịn không được cười cười.

“Ai nha, mau thả ta ra, đau quá à.” Hai tay của Tư Đồ Ly thật sự đã rất mỏi. Tủi thân đến khóe mắt cũng đỏ hồng cả lên.

Thượng Quan Dạ thấy y khó chịu như vậy, xấu xa đi đến bên người y, dịu dàng ôm lấy y.

Tư Đồ Ly đột nhiên giống tâm tình đang rất tốt, vui vẻ cọ cổ hắn “Ta rất nhớ ngươi, mà ngươi lại không chịu đến gặp ta, khó chịu muốn chết.”

Thượng Quan Dạ không nói gì, hôn nhẹ lên làn da tinh tế của y, nhưng vẫn không thả Tư Đồ Ly ra.

“Dạ Nhi, ta ưʍ...”

Tư Đồ Ly bị hắn chọc đến thở hổn hển, mới vừa mở miệng định tranh luận với Thượng Quan Dạ thì đã bị hắn ôm lấy eo, giữ chặt gáy y hung hăng áp thân lên.

Hai người vội vàng hôn nhau, Tư Đồ Ly muốn ôm hắn sờ sờ hắn, nhưng tay vẫn đang bị trói chặt, khó chịu đến muốn khóc.

Nhiệt liệt hôn môi, quần áo của Tư Đồ Ly đều đã bị Thượng Quan Dạ vội vàng cởi sạch, quần cũng bị lột xuống.

Cơ thể y chợt trở nên lạnh lẽo, trong lòng lập tức nổi lên dự cảm không tốt. Thượng Quan Dạ không phải định cứ như vậy mà làm y đấy chứ, nếu vậy thì chơi hơi lớn rồi đó, đây là thật sự điên rồi hả.

“A Ly...” Hơi thở nóng bỏng của Thượng Quan Dạ phả vào cần cổ y, bờ môi ái muội dán vào miêu tả hình dánh cánh môi của y, Tư Đồ Ly nhìn hắn xong liền cảm thấy cả người đều nóng lên.