"Đại ca, nương sẽ không tức giận ra bệnh chứ?"
"Ngươi xem ngươi đã làm gì!"
Thẩm Giai Hân đang ngủ ngon lành, bên tai không ngừng truyền đến tiếng nức nở khϊếp đảm của thiếu nữ cùng tiếng gầm giận dữ của đàn ông, ầm ĩ đến phiền lòng. Thật vất vả mới được nghỉ phép hàng năm, ai dám quấy nhiễu giấc mộng đẹp của nàng? Đợi nàng trở lại nhất định đệ đơn khiếu nại!
"Ầm ĩ muốn chết!"
Thẩm Giai Hân cau mày phiền não mở mắt ra. Đập vào mắt là bức tường đất vàng gồ ghề, cửa sổ gỗ lọt gió, cùng với mấy cái bát rách đặt trên bàn...
Trước giường có một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, bên cạnh còn có một nam nhân hơn hai mươi tuổi. Hai người thấy nàng tỉnh lại, trực tiếp hưng phấn nhào tới.
"Nương! ngươi tỉnh rồi? Ta biết người sẽ không có chuyện gì mà. Trước kia cha nói rồi, tai họa để ngàn năm!”
Đặc biệt là thiếu nữ kia, là vừa khóc vừa cười, nước mũi nước mắt chảy dài.
Thẩm Giai Hân chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng độc thân nhiều năm, sao có thể sinh được đứa con lớn như vậy! Đứa nhỏ này ở đâu xuất hiện? Còn tai họa ngàn năm, thứ là quỷ gì? Chẳng lẽ là nàng đang nằm mơ sao?
Đột nhiên, một chuỗi ký ức tràn ngập trong đầu nàng, Thẩm Giai Hân thiếu chút nữa hộc ba lít máu.
Nàng xuyên sách! Xuyên vào một cuốn sách người già đọc gần đây! Nàng chỉ thích đọc sách người già, chứ không phải muốn biến thành người già!
"Người già"... hay đúng hơn là lão phụ nhân- nguyên thân trong sách cũng tên là Thẩm Giai Hân, là quả phụ thôn Ngưu gia, trong nhà nghèo không có lấy cái nồi, lại còn ham đánh bạc như mạng, năm nay ba mươi tám tuổi, sinh ba trai một gái, đáng tiếc bốn đứa con cũng không phải hạng người tử tế.
Con trai lớn Lưu Ngộ Xuân thành thật trung hiếu, nhưng đến hai mươi bốn tuổi vẫn chưa cưới được vợ, ngày thường đi theo tiểu thúc Lưu Kiến Toàn ở trong trấn làm thợ rèn, lúc làm nông thì làm việc trên đồng ruộng, cũng là đứa không được nguyên chủ ưa thích nhất.
Về sau thật vất vả mới cưới vợ sinh con, lại bởi nguyên chủ cùng đệ đệ thích đánh bạc mà trêu chọc đại nhân vật, vì cứu tính mạng bọn họ bất đắc dĩ bán nữ nhi của mình đi, thê tử sau khi biết được lập tức cầm đao cắt cổ quyên sinh, làm cho nhà tan cửa nát, chính mình cũng bị bức điên, chết vì thiên tai châu chấu.
Con trai thứ hai Lưu Ngộ Hạ, hai mươi tuổi. Làm người ích kỉ khắc nghiệt, nhiều tâm tư nhỏ, bản lĩnh lại không lớn nhưng rất biết làm cho nguyên chủ vui vẻ, cũng ham mê cờ bạc giống nương, ngày thường ở trong sòng bạc làm việc, quanh năm không thấy bóng người. Nhưng cũng may cưới một người vợ tốt, còn sinh ra con trai duy nhất của Lưu gia - tôn tử Lưu Tiểu Uy.
Đáng tiếc không lâu sau khi đại ca chết, hắn nợ một khoản bạc lớn, tiếp đó lại đem tâm tư đặt ở trộm cắp, người ta phát hiện liền bị loạn côn đánh chết tại chỗ, sau khi chết lại bị treo thi thể thị chúng ba ngày, mất hết mặt Lưu gia.
Về phần tam nhi tử Lưu Ngộ Thu, tuổi không quá mười tám, ở nha môn làm bộ khoái, chưa từng cưới vợ sinh con. Hắn cũng là thông minh nhất và có tiền đồ nhất trong ba đứa con trai, đáng tiếc cũng là đứa không thân cận với nguyên chủ nhất.
Hắn dấn thân vào quân doanh nhưng vẫn luôn không được trọng dụng, sau khi đại ca cùng tiểu muội chết hắn lưu lạc giang hồ, dứt khoát mang theo quân tình trọng yếu ném về phía doanh trại địch, khiến quốc gia mất đi mấy tòa thành trì, sau đó ở trên chiến trường bị coi là loạn thần tặc tử, vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Tiểu nữ nhi Lưu Tuyết Đông, mười sáu tuổi trong khuê phòng, không học được mấy chữ, ngày thường không có chuyện gì liền thích chạy đông chạy tây, luôn muốn gả cho một gia đình phú quý.
Ban đầu bị nguyên chủ vì năm lượng bạc bán cho Lý lão gia. Ở Lý gia tuy rằng hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng ngày qua ngày chịu hết tra tấn thể xác và tinh thần. Lý lão gia bắt được nàng cùng ngoại nam bỏ trốn, bị ngâm vào l*иg heo dìm chết.
Mà nguyên chủ, bị đại nhi tử điên cuồng đâm một đao làm nửa người bất toại, sau lại bởi vì chuyện của nhi tử thứ hai cùng tiểu nữ nhi tuổi già thê lương. Về sau khi tam nhi tử dấn thân vào quân doanh địch quốc, nguyên chủ cũng bị ban cho hình phạt ngũ mã phanh thây.
Ngẫm lại liền làm cho lưng phát lạnh!