Chương 6: Đối đãi khác biệt

Nhậm bà mai? Mãn Tinh tìm kiếm trong đầu liền biết bà ta tới làm gì.

Trong kiếp trước, Nhậm bà mai này chính là người tới làm mai cho nhị nhi tử Tú Tài Vệ Thừa Khởi của nguyên chủ, cô nương đó chính là người thϊếp khiến Vệ Thừa Khởi sủng thϊếp diệt thê.

Vệ Mông thị coi nhi tử này như bảo bối, nữ tử bình thường nào lọt được vào mắt nàng, trực tiếp cự tuyệt.

Nữ tử đó vừa nghe thấy không có hi vọng, cố tình dụ hoặc trong rừng cây nhỏ mà Vệ Thừa Khởi phải đi qua khi về nhà.

Tiểu tử Vệ Thừa Khởi đó không kiềm chế nổi.

Nụ cười xán lạn của Nhậm bà mai suýt chút không giữ được, ánh mắt của tẩu tử Vệ gia này nhìn bà ta sao đột nhiên hung dữ như vậy.

Ây dô, lẽ nào hôm nay đã xảy ra chuyện không vui gì? Xem ra không phải lúc nói chuyện rồi.

“Không có việc gì, vừa hay đi ngang qua, đi vào chào hỏi, đi đây đi đây.”

Nhậm bà mai nói xong lại lắc mông vội vã rời đi, chuyện làm mai này nhất định phải nói lúc vui vẻ mới có thể thành.

Mãn Tinh nhíu mày, nàng nhớ sai rồi? Không phải hôm nay? Rõ ràng trong đầu nguyên chủ chính là hai ngày trước khi nhị nhi tử quay về.

Nghĩ như vậy, không đúng, lần này tam nhi tử Vệ Thừa Hữu không theo nhị nhi tử về, nếu không cũng không tới mức bị nữ tử kia tính kế. Mặc kệ như thế nào, nàng phải tới rừng cây nhỏ đó một chuyến mới được.

Điều kiện của Vệ gia ở thôn Đông Vương không tồi, bữa tối còn có thịt heo xào dưa chua.

Lúc Mãn Tinh vào, con dâu trưởng Phương Hà đang xới cơm, ba bát cơm trên bàn, hai bát cơm đầy ắp, một bát nhỏ trong đó là cháo, thứ Phương Hà múc tới cũng là một bát cháo.

“Nương, mau ngồi đi, Phương Hà đã nấu váng đầu mà người thích nhất.” Vệ Thừa Khoan đi tới dìu Mãn Tinh ngồi xuống.

Sau khi nàng, Vệ Thừa Khoan ngồi xuống, Phương Hà mới bồng Vệ Lăng Nhi ngồi, sau đó là mình.

Nhìn cơm trắng trước mặt mình và đại nhi tử, lại nhìn cháo trước mặt con dâu và tôn nữ, trong lòng tràn ngập khó chịu.

Đối đãi khác biệt này quả thật có thể khiến người ta ghê tởm chết, lúc này ngược lại mà nàng may mắn xuyên vào người Vệ Mông thị, nếu xuyên vào người Phương Hà, chưa biết chừng bị ngược đãi thế nào.

“Nương, sao vậy?” Thấy nương không nói chuyện, sắc mặt còn âm trầm, Vệ Thừa Khoan còn tưởng cơm Phương Hà nấu không như ý nương, nhưng nương còn chưa ăn mà.

“Đổ cháo của các ngươi đi.”

Mãn Tinh nhìn trong bát hai mẫu tử này, không thấy có bao nhiêu hạt gạo, ngược cũng cũng không khác gì bát nước.

“Đúng đúng đúng.” Vệ Thừa Khoan vội phụ họa, lạnh lùng quở trách mẫu tử họ: “Nàng từ sáng tới tối ở nhà chỉ làm việc nhà, còn ăn nhiều cơm như vậy làm gì? Trong nhà đâu có nhiều lương thực nuôi các người như thế, các người đừng ăn cơm tối nữa.”

Mãn Tinh suýt chút ném bay đôi đũa trong tay lên đầu nhi tử này, nén giận nói với con dâu trưởng: “Ngươi đang mang thai, húp cháo cái gì, đi bới cơm ăn, bới đầy cho Lăng Nhi chút, con bé đang tuổi lớn.”

Phương Hà đã sớm chai lì nghe mẹ chồng nói như vậy, không dám tin nhìn Mãn Tinh, nàng ấy gả tới Vệ gia bốn năm, có mấy lần ăn cơm đều là do có thân thích tới nhà, mẹ chồng muốn phô trương mới cho nàng và nữ nhi ăn.

Vệ Lăng Nhi vừa nghe có thể ăn cơm, gương mặt nhỏ rất vui, lại nghĩ tới gì đó, vội vàng cúi đầu.

Sau đó lén lút ngẩng mặt nhìn a nãi. Hôm nay a nãi rất tốt, không chỉ cho cô bé ăn trứng gà, còn cho cô bé và nương ăn cơm, có phải cô bé đang nằm mơ không?

“Nương, người nói gì?” Vệ Thừa Khoan tưởng tai mình có vấn đề, nương không thích hắn, cũng không thích Phương Hà, thái độ đối với Phương Hà luôn rất tệ.

Trong lòng Mãn Tinh đang cháy lửa lớn, nào còn quan tâm hành vi này của mình liệu có khiến Vệ Thừa Khoan cảm thấy nàng trở nên kỳ quái hay không, cao giọng nói: “Đi bới cơm, Vệ gia còn chưa nghèo tới mức phải húp cháo ăn cám, cho dù húp cháo ăn cám, cũng không nên là phụ nữ mang thai và tiểu hài.”