Mãn Tinh mặc kệ suy nghĩ của hai người này, ôm Vệ Lăng Nhi vào nhà bếp, sau khi để cô bé ngồi trên ghế, đặt trứng gà trên bàn đến trước mặt tôn nữ.
Tuy không giả vờ được gương mặt hiền từ, nhưng cũng không phải lạnh căm: “Yên tâm, chị, nãi nãi sẽ không bán ngươi, sau này mỗi ngày, ngươi đều sẽ ăn một quả trứng.”
Như thế cơ thể nhỏ bé mới có thể phát triển tốt.
Nước mắt Vệ Lăng Nhi tuôn đầy mặt, hôm nay nãi nãi ôm cô bé, nãi nãi còn nói sẽ không bán cô bé, còn bảo cô bé mỗi ngày ăn một quả trứng, cô bé vẫn không dám ăn.
Tiểu nữ hài chảy nước mắt nhìn nàng, không chịu ăn trứng gà, Mãn Tinh thầm thở dài, hồi ức lại sự ngược đãi về cả tinh thần và vật chất của nguyên thân đối với mẫu tử Phương thị lúc bình thường, biết tiểu nữ hài căn bản không tin nàng, lại nhìn Phương Hà đứng ở cửa, nét mặt sợ hãi đó.
Quả thật buồn bực.
“Nãi bảo ngươi ăn thì ngươi ăn, khóc cái gì?” Vệ Thừa Khoan đi tới, hung hăng trừng nữ nhi, bụng của thê tử vô dụng, sinh cho hắn một con vịt trời như vậy, hắn cũng rất phiền, lại tỏ vẻ hiếu thuận nhìn Mãn Tinh nói: “Nương, nếu người muốn bán Lăng Nhi, đã bàn bạc xong giá tiền rồi?”
Mãn Tinh sầm mặt, trong lòng nói câu nhịn nhất thời gió êm biển lặng, phi, vẫn không nhịn được.
Bỏ trứng gà vào trong bát, đứng dậy vào trong lò bếp chọn cái cây vừa to vừa dài liền vung lên người Vệ Thừa Khoan, vừa vung vừa chửi: “Lăng Nhi là nữ nhi thân sinh của ngươi, nếu ta thật sự bán nó, ngươi làm phụ thân cũng nên ngăn cản, còn hỏi ta đã đàm phán xong giá rồi? Lúc hỏi câu này, trong lòng ngươi không có chút hổ thẹn và tự trách của người làm phụ thân sao?”
Cho tới khi cơ thể bị thân nương hung hăng đánh hai cây, Vệ Thừa Khoan mới hồi thần, vừa tránh vừa khó tin nói: “Nương, người đánh ta làm gì? Nếu người không muốn bán Lăng Nhi, vậy thì không bán, ta đều nghe lời người.”
Mãn Tinh nghe vậy càng thêm giận, nghĩ tới kết cục của Vệ Lăng Nhi, tuy bây giờ không bị bán, sáu năm sau cũng sẽ bị Vệ Thừa Khoan bán vào thanh lâu, sau khi huynh đệ trở mặt, hắn mất thu nhập, liền lấy nữ nhi thân sinh đi bán, loại nam nhân này để nàng trực tiếp đánh chết cho rồi.
Lửa giận và uất nghẹn khi xuyên thành “lão” phụ nhân, còn có ba nhi tử ngoài mặt đẹp bên trong xấu xa tận cùng này, trong lòng Mãn Tinh không vui, vì vậy ra tay không chút mềm lòng, dùng hết sức phát tiết, nàng đã chấp nhận số mệnh, nhưng tuyệt đối sẽ không sống theo kiểu phó mặc số phận.
Thân thể đói cả ngày, cho dù đã ăn cháo, thể lực vẫn không theo kịp, mới đánh năm sáu cái, Mãn Tinh mệt tới thở dốc.
Vệ Thừa Khoan vội vàng quỳ trước mặt Mãn Tinh, gấp gáp nói: “Nương, ta biết sai rồi, sau này ta không nhắc tới chuyện bán Lăng Nhi nữa, người đừng giận, cẩn thận giận hỏng người.”
Hai mẫu tử Phương thị bị dọa ngốc, đặc biệt là Phương Hà, mẹ chồng của nàng ấy xưa giờ rất ngang ngược, rất thiên vị, trong ba nhi tử, chỉ thương yeu nhị nhi tử đỗ Tú Tài và tiểu nhi tử dẻo miệng, thương giống như mạng, nhưng cho dù ghét trượng phu Vệ Thừa Khoan của nàng ấy, cũng chưa từng đánh hắn giống như hôm nay, hơn nữa còn là vì tôn nữ Vệ Lăng Nhi.
Tuy ba nhi tử của Vệ Mông thị đều bụng dạ xấu xa, nhưng cũng hiếu thuận với Vệ Mông thị, việc này phải quy công về trượng phu Tú Tài đã chết của nguyên thân, theo lý mà nói, tính cách ngang ngược ích kỷ này của Mông thị là người gặp người ghét, không ngờ Tú Tài này lại rất thích nàng ta, sau khi cưới về coi như bảo bối, cho dù mới đầu sinh hoạt túng quẫn, cũng nỡ chi bạc gọi người khác tới làm việc nặng, không nỡ để Mông thị làm.
Sau khi từng nhi tử chào đời, Tú Tài vì nuôi gia đình mà đến trường tư thục của gia đình đại hộ dạy học, mười ngày cũng chỉ về một hai lần, việc giáo dục nhi tử đều do Mông thị quản, chỉ cần mấy nhi tử bướng bỉnh chọc Mông thị tức giận, Tú Tài quay về trực tiếp cầm gậy đánh, cũng vì vậy, khiến ba nhi tử từ nhỏ đã không dám ngỗ nghịch với Mông thị.
Mãn Tinh đánh một trận, buồn bực trong lòng cũng giải phóng không ít, cộng thêm cơ thể đã mệt, xoay người vào phòng nghỉ ngơi, không nhìn ba người trong viện thêm một cái.
Mắt sạch khi không nhìn.
---
An Nhiên dịch