“Nương, nhất định là Phương Hà chọc người giận, có phải không? Ta bảo nàng ấy quỳ xuống đền tội với người.”
Phương Hà bỗng nhìn trượng phu, bụng của nàng ấy đã to, một tháng sau sẽ sinh, còn bắt nàng ấy quỳ xuống?
“Ngơ ra đó làm gì? Mau quỳ xuống nhận tội với nương.” Thấy thê tử đau thương nhìn mình, Vệ Thừa Khoan bất mãn quát tháo.
Những lời này đều lọt hết vào tai Mãn Tinh, nhắm mắt lại, nàng trước giờ đều không phải người lo chuyện bao đồng, mặc kệ người khác đang làm gì, chỉ cần không ảnh hưởng tới nàng là được.
Thế nhưng hôm nay lại có kích động muốn đánh người, hít sâu, bình tĩnh, bình tĩnh, ngay sau đó, nàng xuống giường đi ra, nói với con dâu trưởng đang quỳ trên đất: “Không phải ngươi nói đã nấu cháo sao? Đi lấy tới, ta đói rồi.”
Phương Hà sững người, tưởng lại sắp bị mắng, không ngờ mẹ chồng sẽ bảo nàng ấy đi lấy cháo, vội vàng đi xuống bếp.
Cháo vẫn còn ấm, kèm với một số đồ ướp tự chế.
Mãn Tinh đói bụng thật, trong một thoáng đã húp hết cháo: “Thêm bát nữa.” Ăn liên tục ba bát cháo, mới cảm thấy no, có chút sức.
“Nàng ở nhà hầu hạ nương như thế nào vậy, xem nương đói kìa.”
Thấy nương thỏa mãn, Vệ Thừa Khoan mắng thê tử xong cũng thở phào, chỉ cần nương vui, sẽ không mắng hắn vô dụng nữa: “Nương, ta bóc trứng cho người.”
Mãn Tinh nhìn thấy tôn nữ Vệ Lăng Nhi trốn phía sau Phương Hà đang nhìn cái trứng gà vừa trắng vừa mềm trong tay cha, nhìn một cái liền biết là muốn ăn, chỉ là cô bé không dám nói.
Cũng phải, thái độ của nguyên chủ đối với tiểu nữ này giống như đồ nhặt, gần như chưa từng cho cô bé một bữa ăn ngon.
Thầm mắng một câu “tạo nghiệt”, Mãn Tinh nói với đại nhi tử: “Ta no rồi, đưa trứng cho Lăng Nhi ăn đi.” Nói xong đi ra khỏi nhà bếp.
Không ngờ Phương thị vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt, kéo nữ nhi vội vã ra ngoài.
Tuy nói có toàn bộ ký ức của nguyên thân, Mãn Tinh vẫn phải quan sát chỗ ở của Vệ gia này, Vệ gia cũng là đại hộ trong tầng lớp nghèo, xây ba gian nhà gạch ngói, hai gian nhà bùn, viện rất lớn, bốn góc đều xây hàng rào.
Khi Mãn Tinh bị hiện thực xô đẩy cho chấp nhận số mệnh, Phương Hà kéo nữ nhi xông ra khỏi nhà bếp, quỳ trước mặt nàng.
“Nương, cầu xin người đừng bán Lăng Nhi, tuy nó là nữ hài, nhưng cũng là đứa con ta mang thai mười tháng, vất vả sinh ra, trên người đang chảy dòng máu của Vệ gia.” Phương Hà kéo ống quần Mãn Tinh khóc lóc cầu xin.
Nhìn thấy nương của mình khóc, Vệ Lăng Nhi cũng khóc theo, nhưng cô bé không dám phát ra tiếng, cô bé khóc quá lớn sẽ khiến nãi nãi phiền.
“Ta nói sẽ bán Lăng Nhi khi nào?” Một lớn một nhỏ đang quỳ khiến Mãn Tinh giật mình.
“Người không bán Lăng Nhi, vì sao phải cho Lăng Nhi ăn trứng gà chứ?” Phương Hà sợ hãi nêu ra nghi hoặc.
Mãn Tinh: “…” Ăn cái trứng gà chính là muốn bán tôn nữ?
Điều này cũng khiến nàng nhớ tới một chuyện, có lần nguyên thân nhìn thấy Phương Hà lén lút cho nữ nhi ăn trứng gà, vô cùng tức giận, nói ăn xong trứng thì trực tiếp bán Vệ Lăng Nhi đi, đỡ lãng phí lương thực, Phương Hà này nhớ rất dai.
“Nãi nãi, Lăng Nhi không thích ăn trứng gà, người đừng bán Lăng Nhi, Lăng Nhi dập đầu với người.”
Tiểu Lăng Nhi chảy nước mắt, quỳ xuống liền dập đầu, mới tí tuổi, trán đáp đất có tiếng vang.
“Ai nói ta muốn bán Lăng Nhi? Ta bán tôn nữ của mình, ta còn là người sao? Mau đứng lên.”
Mãn Tinh không ngờ một cái trứng gà còn có thể khều ra bi kịch như vậy, ôm Vệ Lăng Nhi lên, lau nước mắt trên mặt cô bé, tiểu hài ba tuổi, gầy trơ xương, ngay cả chút trọng lượng cũng không có.
Phương Hà ngây ngốc nhìn mẹ chồng ôm tôn nữ, sau khi nữ nhi khóc oa oa chào đời, đừng nói là ôm, mẹ chồng ngay cả nhìn thẳng cũng không thèm nhìn.
Vệ Thừa Khoan từ nhà bếp đi ra cũng ngốc người, sao nương đột nhiên đối tốt với Lăng Nhi như vậy?
---
An Nhiên dịch