Mỗi lần đi vào thị trấn đều có những thứ đồ tốt nhưng lại không biết làm thế nào mua thức ăn, cũng giống như mua y phục mới để mặc cho bản thân gọn gàng, tươm tất hơn.
“Ngươi mua thịt à? Đàm đại nương thật có phúc.” Một phụ nhân cười ha hả nói. (Phụ nhân thường chỉ những người phụ nữ đã có chồng.)
“Đọc sách, học hành vẫn là tốt hơn, dù học kém đến đâu, cũng có thể biết chữ, nếu may mắn hơn một chút, có thể làm quan.”
“Ứng Cừ, năm nay ngươi không định tham gia khoa cử nữa à?”
Khoa cử được tổ chức ba năm một lần, Liễu Ứng Cừ mới hai mươi tuổi, đã tham gia ba lần. Sau mỗi lần trượt, hắn đều tham gia kỳ thi cấp độ thấp nhất dành cho trẻ em, đủ điều kiện để theo học tại huyện Thanh Thủy.
“Ta vẫn chưa biết.” Liễu Ứng Cừ nói, khi xe bò đến, hắn đem cái gùi của mình đặt lên xe.
Phụ nhân bên cạnh mở to mắt: “Ở tuổi này, ngươi nên lập gia đình trước đi.”
“Tẩu tử, ta còn chưa tính đến chuyện này.” Liễu Ứng Cừ cười cười rồi nói: “Ta còn chưa lập nghiệp, làm sao có thể nói chuyện lập gia đình.”
Làm sao hắn có thể cưới một người vợ trong tình trạng này?
Nguyên chủ có quá nhiều hoa đào thối nát, Thẩm Thanh Ngô thì ở bên cạnh như hổ rình mồi.
Xe bò di chuyển chậm chạp, cuối cùng cũng tới con sông của thôn, một nam tử mặc áo ngắn đứng bên đường, nhìn thấy Liễu Ứng Cừ liền chạy tới: “Liễu Ứng Cừ, ngươi mau đi xem nhà ngươi đi, lão Đặng tới đòi người!”
“Hắn sao lại ở đây vào lúc này!” Liễu Ứng Cừ liền không thèm để ý tới đồ đạc trên xe bò, vội vàng chạy đi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” những người phụ nhân trên xe lại một trận huyên náo.
“Nhà họ Liễu bán Vân Nguyện cho lão Đặng làm thϊếp, thật là tạo nghiệt, lão Đặng đã hơn sáu mươi tuổi rồi.”
“Hắn dùng tiền bán thân của đệ đệ để mua đồ ăn, hắn cũng không phải là cái thứ gì tốt đẹp!” Người phụ nhân tức giận nói: “Thật đáng tiếc, ta lại có suy nghĩ muốn nữ nhi mình gả cho hắn.”
“Liễu Ứng Cừ làm sao có thể cưới người trong thôn? Hắn có tương lai tươi sáng, hướng về huyện thành.”
Trong thôn vẫn có người tốt bụng giúp Liễu Ứng Cừ xách gùi cho hắn, thuận tiện cũng có thể xem náo nhiệt.
Liễu Vân Nguyện vừa cắt cỏ trên đồng xong, Đàm đại nương đưa cho Liễu Ứng Cừ số tiền duy nhất còn lại trong nhà để vào thị trấn, Liễu Vân Nguyện hờn dỗi, đem cỏ bỏ cho gà ăn.
Cửa trong nhà đột ngột phát ra một trận âm thanh va đập, cành cạnh.
“Vân Nguyện, ta tới đón ngươi! Theo ta về Đặng gia!” Giọng nói già nua nghe có vẻ đáng sợ.
“Ngày còn chưa đến, ngươi liền tới cửa ép người.” Đàm đại nương ngăn cản lão Đặng không cho hắn vào: “Vân Nguyện của chúng ta sẽ không đi theo ngươi như vậy.”
Liễu Vân Nguyện từ trong phòng đi ra, hắn nhìn thấy Lão Đặng, với mái tóc hoa râm, hàm răng vàng khè, ngón tay đen sì, dáng dấp thấp bé đang cùng Đàm đại nương ở cửa giằng co, so với Đàm đại nương còn lớn tuổi hơn.
Lão Đặng cũng nhìn thấy Liễu Vân Nguyện, Liễu Vân Nguyện chỉ mới mười sáu tuổi, một thiếu niên như hoa, khuôn mặt trắng trẻo, dáng người mảnh khảnh, so với lão Đặng thì quả thực mê người, hắn cười nhe hàm răng vàng khè: “Vân Nguyện, ta tới đón ngươi.”
Liễu Vân Nguyện đứng sang một bên không dám tiến lên, trong lòng không ngừng chìm xuống đáy.
Đây là người mà nhị ca hắn chọn cho hắn thành thân, Liễu Vân Nguyện trước đó cũng biết chuyện, nhưng chưa bao giờ gặp qua lão nhân sáu mươi tuổi này, hiện tại tận mắt nhìn thấy, hắn choáng váng muốn ngất đi, nhưng lại cố giữ vững bản thân không bị ngã.
“Liễu Vân Nguyện, ngươi đây là muốn quỵt nợ!” Lão Đặng nheo mắt nhìn biểu hiện sắc mặt của hai người rồi nói: “Chúng ta đã đồng ý mua ngươi làm thϊếp với giá mười lượng bạc! Tại sao bây giờ nhà họ Liễu các ngươi lại thay đổi không muốn thực hiện, liền một cước muốn đem lão đầu ta đá văng đi!”
“Nương, ngươi hãy phân xử cho ta!” Lão Đặng cũng thật vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, thậm chí còn gọi người kém hơn mình ba mươi tuổi là nương, Đàm đại nương tức giận đến tay chân run rẩy, không khỏi cảm thấy hối hận.
Lẽ ra bà không nên đồng ý lời khuyên của nhi tử thứ hai, gả Vân Nguyện cho lão Đặng.
“Bây giờ vẫn chưa tới lúc.” Đàm đại nương ngăn cản Lão Đặng, lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, như thể trong nháy mắt đã già đi hơn mười tuổi, bà quay đầu lại nhìn Liễu Vân Nguyện liếc mắt một cái, ra ý cho hắn không cần lại đây.
“Liễu Ứng Cừ nhà các ngươi còn phải tham gia khoa cử, nếu hôm nay các ngươi không để ta mang Liễu Vân Nguyện đi, ta sẽ đem Liễu Ứng Cừ báo lên công đường, ta xem hắn làm sao có thể tham gia khoa cử!” Lão Đặng hét lên, không có ý tốt nhìn Liễu Vân Nguyện: “Nếu Liễu Vân Nguyện theo ta, ta liền cùng các ngươi là người một nhà, ta còn phải kêu Liễu Ứng Cừ là ca ca, đến lúc đó ta không cần phải cáo trạng hắn nữa.”
Lời nói của lão Đặng đầy vẻ đe dọa.
Ngón tay của Đàm đại nương cứng đờ, Liễu Vân Nguyện cố chịu đựng cơn buồn nôn, bước tới trước nói: “Chuyện nhà họ Liễu chúng ta đáp ứng với ngươi sẽ không thay đổi, ta đi theo ngươi là được.”
“Vậy thì tốt, Vân Nguyện, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.” Lão Đặng cười ha hả, mái tóc bạc trông rất già: “Sau này ngươi có thể gọi ta là lão gia, lão gia ta sẽ yêu thương ngươi.”
“Vân Nguyện!” Đàm đại nương không chịu thả Liễu Vân Nguyện đi, Liễu Vân Nguyện sững sờ, khi đến gần, hắn có thể ngửi thấy mùi thối trên người lão Đặng.
“Như thế nào? Nương ngươi còn có ý kiến!” Lão Đặng lớn tiếng nói: “Mọi người phân xử giúp ta, nhà họ Liễu đang khi dễ một lão già!”
Bởi vì trước đó ầm ĩ, trước nhà họ Liễu, mọi người sớm đã đứng thành vòng tròn, tất cả đều chỉ trỏ bàn tán.
“Tạo nghiệp mà, ngươi đã bán rồi, giao cho lão Đặng là được.”
“Tiểu tử nhà họ Liễu không phải người, lão Đặng này chính là một tên lưu manh!”
“Các ngươi ức hϊếp một lão già! Lão già ta không sống nổi nữa!” Lão Đặng thô lỗ nói.
“Ngươi khi dễ chúng ta cô nhi quả phụ, còn chặn ở cửa, đây là đang muốn làm gì?!” Trên mặt đất đột nhiên vang lên tiếng sấm.