Chỉ có hắn là Phượng Hoàng nam mà không phải ai khác.
Ăn chút đồ ăn nhẹ.
Tim Liễu Ứng Cừ đau nhức.
“Ta gửi tiết kiệm tiền, tiết kiệm mười lạng bạc.”
“Được, ngài cầm lấy ngân phiếu định mức.”
Khả năng cách âm của tiền trang không tốt lắm, tiếng trò chuyện ra vào bên ngoài cùng tiếng bàn tính gõ lách cách rất khó chịu trong tai. Bản thân Liễu Ứng Cừ không thể ngồi yên, nhìn thấy Thẩm Thanh Ngô, liền có chút muốn trọc đầu, khi nghe thấy “ngân phiếu định mức”, hắn nghĩ đến “giấy nợ”, gửi tiết kiệm tiền, vay tiền đều phải có cái căn cứ mới đúng.
Hắn lại cầm giấy bút lên và viết giấy nợ cho Thẩm Thanh Ngô dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Thanh Ngô.
Thẩm Thanh Ngô rất tức giận: “Ngươi làm gì vậy?”
Hắn có quan tâm đến tiền không? Hắn có rất nhiều tiền riêng, cũng biết trong nhà Liễu Ứng Cừ đang gặp khó khăn, chỉ là ham muốn một chút bạc mà thôi, xung quanh hắn không có người nào là không tham tiền bạc, nếu không như vậy thì thật là kỳ lạ.
Hành vi của Liễu Ứng Cừ khiến hắn ngạc nhiên, cũng cảm thấy tức giận.
Liễu Ứng Cừ cho rằng Thẩm Thanh Ngô hắn sẽ so đo chút tiền bạc này sao.
Liễu Ứng Cừ viết xong giấy nợ, nhét vào trong tay Thẩm Thanh Ngô, giữa các ngón tay đan xen có cảm giác nóng rực: “Ngươi xem qua một cái, ta viết có đúng không, sau này bạc ta kiếm được sẽ trừ đi.”
“Ngươi vẫn chưa kiếm ra được bạc.” Nghe được lời này, sự kiêu ngạo của Thẩm Thanh Ngô giảm đi một chút, không ngờ rằng Liễu Ứng Cừ còn nghĩ đến tương lai cùng hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Trước hết, Liễu Ứng Cừ không thể hòa hợp với cha mình, hơn nữa Liễu Ứng Cừ quá hoa tâm.
Hắn vẫn chưa quyết định liệu mối quan hệ của mình với Liễu Ứng Cừ có nên kéo dài lâu hay không.
“Sau này có bạc rồi liền đưa cho ngươi trước tiên.” Liễu Ứng Cừ nghiêm túc nói, sợ Thẩm Thanh Ngô sẽ không tin.
Thẩm Thanh Ngô vừa nghe lời này rụt rè nói: “Cũng không cần như vậy.”
Nói về tương lai, điều này có nghĩa là Liễu Ứng Cừ thực sự xem trọng hắn, xem ra không tệ như những gì người khác nói, còn đem bạc giao cho hắn trước tiên, về sau Liễu Ứng Cừ làm quan, đó chính là giao bổng lộc nha, thật tốt.
Liễu Ứng Cừ không biết sau này chính mình sẽ đào một cái hố lớn đến mức nào, hắn có thể vĩnh viễn không bao giờ bò ra được cái hố này.
Liễu Ứng Cừ bước ra khỏi tiền trang, bên ngoài vẫn còn náo nhiệt, nhiều người bán hàng rong đang rao bán hàng, không khí tràn ngập pháo hoa. Vương triều Đại Chiêu được thành lập cách đây một trăm năm, vị hoàng đế đời trước vừa qua đời, vị hoàng đế Chiêu Liệt Đế mới được bổ nhiệm vẫn giữ nguyên hiện trạng, hiện tại vẫn thái bình và thịnh vượng, thậm chí, các tướng quân còn cởi bỏ giáp, giải tán quân đội, trở về quê hương để trở thành phú ông.
Trong tương lai, không ai nghĩ rằng vương triều Đại Chiêu to lớn như này sẽ phải đối mặt với thảm họa lớn nhất, chư vương phương nam tạo phản, ngoại địch xâm chiếm, bệnh dịch xuất hiện sau hạn hán, mười phòng hết chín phòng, tiếng kêu than dậy trời đất, tất cả người dân Đại Chiêu đều rơi vào tình thế khốn cùng, nhưng các quan chức phía trên lại ở đền miếu ngồi mát ăn bát vàng.
“Liễu lang, chúng ta đi Vị Tiên Cư dùng cơm, ta đã đặt chỗ ở đó rồi.” Thẩm Thanh Ngô ngước mắt phượng lên, khuôn mặt như một viên ngọc quý, mỉm cười hỏi Liễu Ứng Cừ.
“Vị Tiên Cư có một số món ăn mới, chắc chắn ngươi sẽ thích.”
Nói đến thích hay không thích, chỉ cần có thịt ăn hắn đều thích, hắn không kén chọn, hắn không muốn cùng Thẩm Thanh Ngô buộc vào cùng nhau một chỗ, nếu hắn không nghe theo lời của Thẩm Thanh Ngô, Thẩm Thanh Ngô sẽ dạy cho hắn một bài học.
Hắn phải nghĩ biện pháp, tìm cớ để thoát ra.
“Ăn xong ta đi mua giấy bút.” Liễu Ứng Cừ nói.
“Ta sẽ nhờ người đưa nó đến, ngươi khỏi mắc công đi một chuyến.” Thẩm Thanh Ngô không thèm để ý nói, vô tư vê ngọc bội màu xanh bên eo, vòng eo thon gọn, phác họa ra dáng người phong lưu.
“Mọi việc ngươi đều phải sắp xếp cho ta, điều này sẽ khiến ngươi mệt mỏi.” Liễu Ứng Cừ cười nhẹ: “Ta có thể tự mình đi.”
Thẩm Thanh Ngô lại liếc nhìn Liễu Ứng Cừ, cảm giác rất khác so với trước đây, hắn sẽ tiễn Liễu Ứng Cừ đi bằng bạc, nhưng bây giờ hắn rất sẵn lòng nói chuyện với Liễu Ứng Cừ nhiều hơn.
Bọn họ đều nói Liễu Ứng Cừ rất biết nói chuyện, nhưng những lời trước kia nghe có vẻ giả dối, hiện tại cũng không tệ lắm, Thẩm Thanh Ngô cong môi cười nói: “Vậy ta đi cùng ngươi.”
Liễu Ứng Cừ: “...”
Hai người đang nói chuyện thì đến Vị Tiên Cư, nghe thấy tiếng cười nói ầm ĩ trong đại sảnh: “Thẩm gia là cái thá gì? Chỉ là một thương gia. Thẩm Ưu làm quan ở kinh thành liền trở thành một kẻ kiêu ngạo, hiện tại Thẩm Ưu đắc tội Tướng quốc (thủ tướng), hắn đã bị đưa vào luyện ngục, người vào luyện ngục còn có thể đi ra sao? Những ngày tháng tốt đẹp của Thẩm gia đã chấm dứt.”
“Đến lúc bọn họ phải thu hẹp địa bàn của mình, thủ đoạn ỷ vào quyền thế của Thẩm Ưu liền ngồi vào chỗ lớn, giờ bọn chúng đang khiến mọi người cười .”
“Đặc biệt là Thẩm Thanh Ngô, một tiểu ca nhi hung dữ, cả ngày điên điên khùng khùng, ai sẽ chịu cưới hắn? Hắn chỉ có cái mã bên ngoài là đẹp đẽ, rất thích hợp làm thϊếp cho ta.” Tên công tử mặc áo gấm cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, đến nỗi vai run lên bần bật.