Chương 20.2: Lén lén lút lút

“Liễu hiền chất, ngươi đối viện thí có nắm chắc không?” Thẩm phụ hỏi.

“Chưa từng nghĩ tới, chỉ cần cần cù chăm chỉ làm đến nơi đến chốn, tất có hy vọng.” Liễu Ứng Cừ làm bộ làm tịch rũ mắt.

Thực sự, hắn đã nghĩ về chuyện này hàng trăm lần trong đầu.

Bên này Thẩm phụ cùng Liễu Ứng Cừ đang trò chuyện một cách thích thú. Thẩm Thanh Ngô đêm qua ngủ một giấc thật ngon, tùy ý lấy một bộ y phục mặc vào.

“Công tử, buổi trưa trong nhà có khách, lão gia muốn mời hắn ở lại ăn cơm.”

“Người nào ông ấy cũng thích mời làm khách.” Thẩm Thanh Ngô có chút không thèm để ý: “Quản ông ấy làm cái gì, ta muốn đi phi ngựa.”

"Lão gia cũng mang một số sách ra cho người đó xem." Tưởng La La nghe được tin này có chút kinh ngạc, tuy lão gia là thương nhân nhưng lại rất thích học đòi văn vẻ, sưu tập rất nhiều sách, chưa bao giờ dễ dàng cho người khác xem.

“Cũng có chút bản lĩnh.” Thẩm Thanh Ngô đơn giản vén tóc lên và mang ủng đi ngựa vào.

Tưởng La La là người giỏi buôn chuyện nhất, chỉ có thể hỏi thăm ra người họ Liễu đến từ học viện Thanh Thủy đến để giao bức tranh cho lão gia.

Chẳng lẽ là công tử Liễu Ứng Cừ kia sao? Không thể nào, Liễu Ứng Cừ ở học viện Thanh Thủy không giống người như vậy, hơn nữa có thể làm lão gia coi trọng như vậy, sao có thể là Liễu Ứng Cừ.

Thẩm Thanh Ngô dắt ngựa ra ngoài, ngựa phi như tuyết, Liễu Ứng Cừ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa vang vọng trong phòng khách.

Thẩm phụ: “Chắc là con ngựa nhỏ trong nhà bị Thanh Ngô cưỡi đi, hắn rất thích cưỡi ngựa.”

“Ca nhi này trong nhà ta không giống tính khí của một ca nhi, hiện tại vẫn chưa gả ra ngoài, về sau cũng không biết gả được không, với tính khí nóng nảy của hắn sợ đối phương không thể chịu nổi.”

Mỗi nhà đều có nỗi lòng riêng, hôn sự của Thẩm Thanh Ngô chính là nỗi lo ưu tiên hàng đầu trong lòng của Thẩm phụ, cuối cùng ông cũng sẽ già đi, không thể bảo vệ nhi tử của mình suốt đời, nên muốn tìm một người để nhi tử có thể dựa vào.

Liễu Ứng Cừ nhẹ nhàng cười nói: “Quý công tử sẽ tìm được người mình thích.”

Thẩm phụ: “Không lấy thê thϊếp, không hạn chế tự do sẽ làm khó nhiều người.”

“Thẩm lão gia có thể làm được, có người cũng có thể làm được, chỉ là Thẩm lão gia còn chưa gặp qua người đó.”

Thẩm phụ dừng lại một lúc.

"Với lời khuyên tốt của Liễu hiền chất, ta cũng hy vọng như vậy."

Liễu Ứng Cừ: "Kỳ thật còn có một biện pháp khác."

Thẩm phụ rất mong chờ: “? Biện pháp gì?”

“Thẩm lão gia ngài sống lâu thêm vài năm nữa.”

Thẩm phụ: "..."

Thẩm Thanh Ngô cưỡi ngựa ra khỏi cửa mới nghĩ đến việc của Thẩm phụ, không muốn Thẩm phụ bị kẻ dối trá lừa gạt, đi vòng vèo trở về liền nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Thẩm phụ cùng Liễu Ứng Cừ.

Thẩm Thanh Ngô lặng lẽ rời khỏi phòng khách, lông mi dài run rẩy, khó chịu kéo tua rua ngọc bội, nhịp tim của hắn đột nhiên tăng tốc, trong lòng trở nên nóng bừng.

"Công tử, công tử, người còn muốn cưỡi ngựa không?" Tưởng La La cầm dây ngựa đứng ở cửa chờ, hắn tò mò nhìn công tử nhà mình sắc mặt đỏ như đào, bước chân có chút gấp gáp.

Thẩm Thanh Ngô đỏ mặt, tim đập thình thịch, có chút lơ đãng.

Lời nói của Liễu Ứng Cừ như văng vẳng bên tai, Thẩm Thanh Ngô đỏ mặt: “Liễu lang, thật tốt.”

"..." Tưởng La La trong đầu tràn ngập nghi vấn, muốn hỏi xem Liễu Ứng Cừ từ đâu tới, như thế nào lại tốt?

Liễu Ứng Cừ vẫn là tìm một cái lý do, hắn không thể ở lại Thẩm gia dùng cơm, sau khi rời khỏi Thẩm gia, hắn đi vào con hẻm để tìm cửa hàng sắt của lão Trần.

“Liễu công tử, ngươi đã đến rồi, ngươi nhìn xem này có phải bánh xe ngươi muốn hay không ?” Lão Trần dẫn Liễu Ứng Cừ vào phòng nhìn xem.

Có 42 người phụ trách bánh xe cao tám mét này, một người phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn được toàn cảnh.

"Không thành vấn đề, ta trước để ở chỗ này, mấy ngày nữa lại đến lấy." Liễu Ứng Cừ sờ bánh xe nước thì phát hiện gỗ dùng rất dày.

Hắn trả phần còn lại và bây giờ không còn một xu dính túi.

"..."

Liễu Ứng Cừ nheo mắt lại hiện tại trở lại Thẩm phủ dùng bữa có được không?

Hắn chợt nhìn thấy một kẻ móc túi đang đưa tay lấy tay nải của một cụ bà.

Kẻ móc túi lấy từ trong tay nảu ra chiếc khăn tay cũ kỹ của bà cụ, trong đó bọc những bạc vụn cùng văn tiền.

Ước lượng một chút, tên móc túi thầm mắng đen đủi, con kiến

dù nhỏ đến đâu, cũng vẫn có thịt, tên móc túi dự định rời đi.

Kết quả là có người đột nhiên bắt lấy tay hắn.

“Ngươi có muốn gặp quan không?”

Lúc này bà cụ mới tỉnh táo lại, lại kinh hoảng kêu một tiếng, lấy tay che túi nải của mình lại.