Chương 20.1: Lén lén lút lút

"Liễu Ứng Cừ lần này đứng đầu, nhắc đến những người đứng đầu lớp Giáp, Ất, Bính, Đinh còn chưa so sánh được, ai là người lợi hại nhất."

"Đương nhiên là Cố Hoán Sùng của lớp Giáp rồi, Giáp Ất Bính Đinh, chữ Giáp có nghĩa là vị trí cao, chữ Đinh có nghĩa là cuối cùng."

"Hơn nữa, lần này Liễu Ứng Cừ giành được vị trí thứ nhất, phần lớn có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, hơn nữa trước không phải Cố Hoán Sùng đã giành chiến thắng trong cuộc tỷ thí với Liễu Ứng Cừ sao?"

Liễu Ứng Cừ vốn tưởng rằng cuộc sống hằng ngày của mình không có gì thay đổi, ngoại trừ việc hôm nay khi đến lớp, không hiểu sao trên đường lại có thêm vài bước chân cố gắng cản đường muốn vướng ngã hắn, nhưng hắn cũng đâu phải là một kẻ mù, sao có thể bị những kỹ xảo như thế này trêu đùa chứ.

Khi thành tích của hắn được cải thiện, tất nhiên trong học viện sẽ có những người không thích hắn, điều này là không thể tránh khỏi, Liễu Ứng Cừ đã lường trước được điều này nhưng cũng không để tâm.

Hắn hành xử như một chính nhân quân tử, lớn lên lại cực kỳ tuấn mỹ, tính cách không kiêu căng, khiêm tốn lễ độ, không thể chê trách vào đâu được.

Cứ như vậy, Liễu Ứng Cừ cầm quyển sách: "Chân của ngươi lộ ra kìa."

Những người quấy rối Liễu Ứng Cừ trước mặt hắn rất không vui, nhưng cũng không cách nào trách hắn được.

Liễu Ứng Cừ về đến ký túc xá, lấy một cuộn tranh dài rồi cất bức tranh vào hộp.

"Liễu huynh, ngươi có thời gian rảnh rỗi lại đi đâu vậy?" Hạ Nguyên xếp hạng cuối cùng, hắn là người hay quên, nên không bao lâu hắn liền quên đi ngày hôm đó uể oải, chán nản như thế nào.

"Hôm nay ta tranh thủ đi huyện thành một chuyến." Bánh xe nước hắn đặt trước đó phỏng đoán có lẽ đã hoàn thành, học viện có kỳ nghỉ trong một vài ngày, hắn có thể mang theo bánh xe nước, hôm nay Lưu phu tử cũng nhờ hắn giao một bức tranh thư pháp cho Thẩm gia.

Nghe nói trước đó Thẩm viên ngoại đã thảo luận với viện trưởng rằng tranh mực trắng đen của Lưu phu tử có khí chất ẩn dật, rất phù hợp với sở thích của Thẩm viên ngoại, Lưu phu tử đã vẽ xong, vừa lúc đưa hắn mang đi cùng, giao cho Thẩm gia

Ở huyện Thanh Thủy này chỉ có một vị Thẩm viên ngoại, chính là cha của Thẩm Thanh Ngô. Người cha này cũng có chút truyền kỳ, hắn xuất thân trong một gia đình sa sút, nghèo nàn, tổ tiên có nhiều đời ra nhậm chức làm quan, vẫn luôn tự hào là dòng dõi thư hương, nhưng lại ăn không đủ no, suốt ngày đói khát.

Thẩm phụ đã đăng ký làm thương nhân ngay sau khi ném cuốn sách xuống và bắt đầu đi bôn ba khắp nơi cùng với các thương nhân khác, tích lũy được một khối tài sản đáng kể.

Thê tử chính là thanh mai trúc mã trong một gia tộc, bất kể Thẩm phụ có thân phận thương tịch hay không, vẫn thành thân với Thẩm phụ.

Sân lớn Thẩm gia có lầu các, đình đài, mái ngói đỏ, xanh, một người hầu dẫn Liễu Ứng Cừ tiến về phía trước, trong sân có một cái ao, cá chép rực rỡ nhô lên khỏi mặt nước, sóng nước lấp lánh, lá sen xòe ra như tấm đá ngọc màu xanh.

Tâm trí của Liễu Ứng Cừ tràn ngập ánh sáng vàng lấp lánh.

“Liễu công tử, phía trước chính là phòng khách.”

Bên trong phòng khách trước mặt truyền đến những thanh âm nhàn nhạt, suy nghĩ của Liễu Ứng Cừ hơi động đậy, theo như âm thanh truyền đến, trong phòng khách có ít nhất là mười người.

“Lão gia đang kiểm tra sổ sách, sợ là Liễu công tử phải đợi một lát.” Người hầu xin lỗi.

“Không có việc gì.” Liễu Ứng Cừ cực có phong độ, nhìn phong cảnh trong sân, đột nhiên hắn nghĩ đến Thẩm Thanh Ngô, chỉ có phú quý nhân gia mới có thể nuôi Thẩm Thanh Ngô như vậy, không biết Thanh Ngô có biết hắn đến nhà không?

Hắn băn khoăn không biết liệu đây có được coi là nghênh ngang vào nhà không.

Hơn chục người mặc áo choàng từ phòng khách lui ra, trên mặt đều mang theo nụ cười.

Người hầu hô lên: "Liễu công tử, ngài có thể vào."

"Thẩm viên ngoại, ta là Liễu Ứng Cừ, đệ tử của Lưu phu tử, tới đưa cho ngài một bức tranh." Lúc này trong nháy mắt Liễu Ứng Cừ cùng với bộ dạng cẩu không khác gì nhau.

"Được rồi, Liễu hiền chất, ngươi trước tiên hãy uống một ngụm trà đi." Thẩm phụ có có vài phần phúc hậu, từ bên trong mặt mày có thể nhìn ra vẻ khôi ngô tuấn tú lúc còn trẻ, lấy bức tranh ra nhìn xem, gật gật đầu hài lòng.

"Liễu hiền chất chờ đã lâu rồi, gần đây ta hơi bận rộn, thời gian cũng không còn sớm, buổi trưa ở lại đây ăn trưa đi." Thẩm phụ rất thích phong thái của Liễu Ứng Cừ, cảm thấy hắn trông rất quen.

Ông vỗ đùi nói: “Ngươi chính là thư sinh ngày ấy đã nói tốt cho nhi tử của ta.”

"Vậy ngươi ở lại ăn bữa cơm đi!"

"..."

Liễu Ứng Cừ mặc dù rất thèm thuồng thức ăn của Thẩm gia, nhưng lưu ở lại Thẩm gia ăn cơm, còn phải gặp Thẩm Thanh Ngô, hơn nữa ở dưới mí mắt Thẩm phụ, hắn lại có chút sợ hãi.

Nhưng Thẩm phụ vô luận như thế nào cũng không để Liễu Ứng Cừ đi, Liễu Ứng Cừ khóc không ra nước mắt, trong lòng có chút chột dạ.

Có thể không cảm thấy chột dạ được sao? Hắn là người muốn ăn cơm mềm của nhi tử người ta, lại sợ bị bắt quả tang lộ đuôi cáo.