Chương 19.1: Đứng nhất

Liễu Ứng Cừ trở về ký túc xá, từ dưới gối lôi túi tiền ra, đổ tiền ra đếm, lặp đi lặp lại động tác trước đó, càng đếm càng buồn bực, quả thực muốn ôm đầu gối khóc rống một hồi.

"Liễu huynh, ngoài sơn môn có người tìm ngươi." Hạ Nguyên nộp bài thi cũng sớm, so với Liễu Ứng Cừ còn sớm hơn.

Liễu Ứng Cừ lên tiếng đáp lại, tưởng là Thẩm Thanh Ngô nên nhanh chóng cất túi tiền của mình đi.

Ở trước cổng sơn môn, người gác cổng lộ ra vẻ mặt có chút kỳ quái, ở trước mặt hắn chính là một xe ngựa được che màn, cỗ xe còn có hương thơm, yêu cầu muốn gặp đích danh Liễu Ứng Cừ.

Phong cách này so với vị ca nhi giàu có đến gặp Liễu Ứng Cừ trước đó không giống nhau, nhưng có một điểm chung chính là rất có tiền.

"Công tử, hôm nay trời thực nóng." Hồng Hoàn vừa nói vừa quạt cho công tử nhà mình.

"Vậy chắc Ứng Cừ đọc sách rất vất vả." Lâm Lam nói, trong lòng lại nhớ tới khuôn mặt của Liễu Ứng Cừ, thở dài một hơi, có một khuôn mặt như vậy, làm sao có thể chịu đựng khó khăn ở đây?

Liễu Ứng Cừ đi tới cổng của sơn môn, nhìn thấy một chiếc xe có lục lạc phía trước, có một ca nhi xa lạ đứng ở bên ngoài, hắn có chút kinh ngạc, tại sao Thẩm Thanh Ngô không mang theo Tưởng La La.

Hồng Hoàn nhìn thấy Liễu Ứng Cừ liền gọi: "Liễu công tử."

Liễu Ứng Cừ đứng ở một bên, không hiểu vì cái gì trong lòng lại căng thẳng, giống như có điều gì đó không đúng.

"Liễu lang." Giọng nói của Lâm Lam từ trong xe ngựa truyền đến.

Không đúng, đây không phải giọng nói của Thẩm Thanh Ngô, trong lòng Liễu Ứng Cừ run lên, dựng cả tóc gáy.

“Công tử, ngươi là?” Liễu Ứng Cừ trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, trong lòng đang điên cuồng nghĩ biện pháp đối phó.

"Ngươi thật sự đã quên ta sau khi tách ra khỏi ta." Lâm Lam thở dài, lộ ra vẻ mặt tuấn mỹ, hắn nhìn thấy đôi mắt của Liễu Ứng Cừ sáng ngời, vị thư sinh này khí chất còn tốt hơn nhiều, cùng công tử thế gia đại tộc cũng không sai biệt lắm, nhìn qua thậm chí còn ưu tú hơn một chút, tre xấu lại sinh ra măng tốt.

Liễu Ứng Cừ sớm có một ý tưởng hay.

"Thật ra..." Liễu Ứng Cừ khó khăn nói.

Lâm Lam: "?"

"Ta phát hiện mặt mình thối nát, nếu chúng ta ở bên nhau, ngươi sẽ phải sống như một quả phu, về phương diện kia ta có chút không được lắm."

Liễu Ứng Cừ cũng thở dài: "Nếu như ngươi nguyện ý..."

Lâm Lam hừ một tiếng liền lên xe, ngay sau đó người đánh xe cũng lên xe ngựa, nhìn Liễu Ứng Cừ một cách thông cảm rồi rời đi.

Mặt cũng không có, thân mình cũng không còn, còn muốn ăn cơm mềm, vậy thì cứ mơ những giấc mơ xuân thu đi!

"Liễu công tử, bệnh này của ngươi..." Vẻ mặt người gác cổng có chút khó diễn tả.

Hắn quên mất, ở đây còn có một người nữa, Liễu Ứng Cừ lộ ra nụ cười chán nản: “Trên thế gian này nơi nào không có cỏ, hà tất gì phải rơi trên cây cổ thụ như ta, ta không thích hắn, tự nhiên không thể để cho hắn hy vọng.”

"Chuyện này xin đại ca giữ bí mật giúp cho ta." Liễu Ứng Cừ chân thành nói.

Người gác cổng bị lời nói dối này của Liễu Ứng Cừ làm cho sững sờ trong giây lát, đồng thời hắn cũng cảm thấy Liễu Ứng Cừ là một người tốt.

Hoa đào thối là có nguyên nhân, ngoại trừ có một hoa đào tốt là Thẩm Thanh Ngô ra, nguyên chủ còn có những hoa đào thối khác muốn gả cho hắn, chỉ để cho vui thôi, ngoài khuôn mặt ra, nguyên chủ chỉ là một tiểu tử nhà nông nghèo, không thể so sánh được với một công tử giàu có trong huyện thành, ngay cả Thẩm Thanh Ngô cũng muốn gả cho nguyên chủ, thật là ngốc nghếch, ngây thơ.

Liễu Ứng Cừ nghĩ đến Thẩm Thanh Ngô, liền cầm lòng không được mà không khỏi nghĩ tới đôi mày, mi mắt cong cong của Thẩm Thanh Ngô mấy ngày trước, khi hắn tặng cho người ta một cây trâm, Thẩm Thanh Ngô thật sự lớn lên quá mức xinh đẹp, huống chi còn có một đôi mắt phượng hoàng, đôi mắt hơi nhướng lên, khi liếc nhìn người khác, tự nhiên toát lên vẻ đẹp cao quý.

Hắn đặc biệt thích ăn diện cùng trang điểm, trông giống như một con khổng tước mỗi ngày đều xinh đẹp.

Liễu Ứng Cừ tặng một cây trâm, thật không ngờ Thẩm Thanh Ngô lại cao hứng như vậy, liền trực tiếp tháo cây trâm quý giá của mình ra, cài cây trâm hắn tặng lên, làm cho trong lòng Liễu Ứng Cừ cũng có chút cao hứng.

Kỳ thật hắn cũng không phải không thể…

Trong lòng Liễu Ứng Cừ bắt đầu dao động, thi đỗ một cái Thám Hoa cũng không khó lắm phải không?

Bài thi đã được làm xong, lần này với tốc độ nhanh hơn, các phu tử bắt đầu chấm bài thi trong phòng làm việc của mình. Lưu phu tử bắt đầu chấm bài theo thứ tự, trong lớp có hơn năm mươi người, hắn không muốn trì hoãn, trời đã khuya, các phu tử khác nhìn thấy tư thế này của Lưu phu tử đều cho rằng hắn muốn thức khuya để chấm cho xong bài thi.

"Lão Lưu, ngươi còn chưa đi nghỉ."

Lưu phu tử: “Còn một chút nữa, ta chấm bài xong xuôi rồi sẽ rời đi.”

Lưu phu tử cuối cùng cũng nhìn thấy bài thi của Liễu Ứng Cừ, hắn trừ điểm những chỗ có thể bị trừ, rất nghiêm khắc, trong lòng hắn lẩm bẩm nói, Thiên Hầu này bay xa, không thể giữ nó lâu hơn nữa.

Như thường lệ, Liễu Ứng Cừ ghé nằm trên bàn, rung đùi gật gù đọc sách, trước kia hắn cảm thấy như vậy trông thật ngớ ngẩn, nhưng bây giờ hắn càng cảm thấy sáng sớm vừa mới thức dậy, thật là buồn ngủ, Lưu phu tử vừa tiến đến liền nhìn thấy mấy cái đầu đang gật gù.

"Dừng lại, nói một chút về bài thi lần này."

Có một số học trò vẫn đang đọc mà không nhận ra: “Có bằng hữu từ phương xa tới vui vẻ vô cùng.”

Liễu Ứng Cừ đang muốn cười một chút thì trong phòng học vang lên tiếng xào xạc.

Lưu phu tử ho nhẹ một tiếng: “Lần này đứng thứ nhất đếm từ dưới lên là Hạ Nguyên, cần phải cố gắng nhiều hơn.”

Hạ Nguyên chán nản như một quả cà tím bị đóng băng.

“Nhìn bảng xếp hạng hiện tại, hạng nhất là Liễu Ứng Cừ, hạng hai là Ngũ Sinh, hạng ba…” Lưu phu tử không nói nhiều, “Bài thi này không đại biểu cho kỳ viện thí, bên ngoài có có người tài giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn, không được kiêu ngạo tự mãn.”

Bộ ngực căng đầy kiêu hãnh của Liễu Ứng Cừ trong giây lát xẹp xuống giống như một quả cà tím đông lạnh.

Lưu phu tử thật lợi hại, có thể huấn luyện Liễu Ứng Cừ trở thành người đứng số một, học viện Thanh Thủy rất nghiêm khắc trong việc gian lận, không thể gian lận được, hay là Liễu Ứng Cừ đột nhiên ngộ ra?

Sau giờ học, mọi người trong lớp Đinh vây quanh: "Liễu Ứng Cừ, ngươi có kỹ xảo gì? Thành tích của ngươi tăng nhanh như vậy?"

Liễu Ứng Cừ mở quyển ghi chép của mình ra: "Trước tiên hãy tóm tắt các quy tắc, sau đó chia nhỏ ra..."

Vẻ mặt của mọi người ở lớp Đinh biểu tình không hiểu: “…”

Liễu Ứng Cừ đưa ra một ví dụ đơn giản làm mẫu một lần cho các đồng môn khác xem: “Mỗi đầu đề đều có quy tắc riêng, ta đã đem các đề thi khoa cử của những năm trước xem qua một lượt, sau đó sắp xếp ra những điểm mấu chốt, phần lớn các câu hỏi năm ngoái đã thi có khả năng năm nay sẽ không ra, trong khi đó chính sách nông nghiệp là điểm trọng tâm, Đại Chiêu quốc rất rộng lớn, hiện tại chúng ta không thể quan tâm đến những địa phương khác, vì vậy chúng ta cùng lấy chính sách quản lý nông nghiệp của huyện Thanh Thủy tìm tòi nghiên cứu một chút, bằng cách này, chúng ta có thể có những hoạt động thực tiễn, đối với việc viết văn chương cũng có lý giải càng sâu sắc.”