Chương 18.2: Thi cử

Thẩm phụ cười không nói lời nào, những người thân thích cùng bàn đã để Thẩm phụ nhập thương tịch, sau đó đã cải thiện hoàn cảnh gia tộc và trở thành một thành viên giàu có trong gia tộc họ Thẩm, điều này nhằm tạo ra sự phô trương cho bọn họ.

Thẩm Thanh Ngô trong mắt hiện lên một tia mỉa mai, hắn đang định đứng dậy, Thẩm phụ nắm lấy tay hắn.

"Thẩm Sơn, ngươi vẫn là nên tái hôn, sinh con trai nối dõi tông đường, bằng không sau này gia nghiệp của ngươi ai sẽ thừa kế? Chuyện này cũng sẽ chặt đứt hương hỏa Thẩm gia của ngươi. Nếu không muốn tái hôn, cũng có thể nhận con nuôi trong gia tộc."

Thẩm Thanh Ngô tức giận đến mức đổ mạnh ly rượu trên bàn xuống đất.

Mấy người họ hàng thân thích kinh ngạc khi nhìn thấy phản ứng của Thẩm Thanh Ngô, trong lòng có chút chột dạ, nhưng bọn họ cho rằng sớm hay muộn gì một ca nhi như Thẩm Thanh Ngô cũng sẽ gả ra ngoài, bọn họ không thể để người ngoài họ khác được tiện nghi tài sản của Thẩm gia được.

Một người họ hàng nói: “Thanh Ngô, nếu sau này ngươi có thêm một người ca ca hoặc đệ đệ, sau khi gả ra ngoài vẫn có thể hiếu thuận với phụ thân mình, ngươi ở nhà chồng bị ủy khuất, cũng có huynh đệ xuất đầu giúp đỡ ngươi, đây cũng là vì suy nghĩ cho ngươi.”

Thẩm Thanh Ngô nhếch môi cười: “Rượu này ta không uống, ta uống không nổi. Mặt khác, bữa tiệc rượu hôm nay, khoản chi một ngàn vạn này đừng tính trên đầu Thẩm gia chúng ta, bằng không ta tìm các ngươi gây sự. Thanh danh của các ngươi có thể so với một ca nhi thương tịch như ta tốt hơn nhiều.”

Nói xong hắn bất chấp rời đi trước vẻ mặt khó coi của mọi người.

"Công tử, người muốn đi đâu vậy?" Tưởng La La vội vàng đi theo.

Thẩm Thanh Ngô trong lòng buồn bực: “Ngươi đừng đi theo ta, ta tự mình đi một lát.”

Đi được một lúc, tâm trạng Thẩm Thanh Ngô càng lúc càng tệ, cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Liễu..." Sắc mặt Thẩm Thanh Ngô sáng lên, nghĩ đây là trên đường phố, hắn cao hứng hô một câu: “Liễu lang quân!”

Liễu Ứng Cừ mơ hồ nghe được tiếng gọi từ phía người kia, quay đầu lại thì thấy đó là Thẩm Thanh Ngô, khóe môi chợt cong lên thành một nụ cười: “Thanh Ngô.”

Thẩm Thanh Ngô sau khi được gọi như vậy cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, hắn đi tới, muốn kéo tay áo Liễu Ứng Cừ làm nũng, nhưng hắn vẫn nhịn được.

“Hôm nay ngươi không phải đọc sách ở học viện sao?” Thẩm Thanh Ngô lặng lẽ đến gần, đi sánh vai cùng Liễu Ứng Cừ, dùng tầm nhìn ngoại vi nhìn khuôn mặt của Liễu Ứng Cừ.

"Ta bớt chút thời gian rảnh đến huyện thành." Liễu Ứng Cừ vẫn còn một cây trâm trong tay áo, hắn sờ sờ vào cây trâm có chút do dự.

“Có thiếu cái gì hay không, cứ nói với ta.”

Liễu Ứng Cừ không biết vì sao trong lòng cảm thấy có chút nóng bừng, hắn muốn cho mình thanh tỉnh, mơ hồ nói: "Không thiếu thứ gì, ngươi yên tâm."

"Thanh Ngô." Liễu Ứng Cừ từ trong tay áo lấy ra một cây trâm, quả táo nhỏ của hắn trượt lên xuống một chút, trước đây không có cảm giác gì, nhưng bây giờ hắn đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ và quay đầu đi: "Cây trâm này không phải là một thứ đồ vật gì trân quý, nhưng lại chính tay ta đã làm."

Thẩm Thanh Ngô đứng ở tại chỗ, nhịp tim đập thình thịch trong l*иg ngực như trống gõ, tâm tình đột nhiên tốt lên, có chút vui vẻ.

“Tay của ngươi bị thương sao?” Thẩm Thanh Ngô cảm thấy đau lòng cho tình lang.

“Không đau đâu, sẽ sớm khỏi thôi.” Tay nghề của Liễu Ứng Cừ cũng không tệ lắm, lông mi dài phủ lên khuôn mặt, tạo cho hắn một đường nét có phần ôn nhu khi nhìn gần.

"Cũng không tốn nhiều công sức."

Thẩm Thanh Ngô cao hứng cài cây trâm lên đầu, cảm thấy nó đẹp hơn bất kỳ cây trâm nào khác.

Liễu Ứng Cừ trở về học viện tiếp tục ôn tập, thỉnh thoảng lại bị răn dạy một trận.

Gần đây, mọi người trong học viện đều là đang ở lớp học hoặc ở ký túc xá đọc sách, nhưng vẫn có một số công tử ăn chơi đi lang thang trong học viện.

Tôn Kiệt nằm trong số đó, được mấy tên công tử ăn chơi quay quanh nịnh nọt, Liễu Ứng Cừ đi ngang qua Tôn Kiệt, mấy câu lọt vào tai trái của hắn: "Tôn ca, ngươi đúng là người xuất chúng trong đám người." tai phải lại nghe lọt một câu: "Không ai có thể đuổi kịp được ngươi."

Tôn Kiệt cũng không có đi trêu chọc Liễu Ứng Cừ, trên tay hắn cầm một quyển sách, mà cuốn sách này chính là cuốn kinh Phật, hắn đọc đến mức say mê.

“Chữ viết thật đẹp.” Sau khi bị đánh, Tôn Kiệt thích đọc một số sách về kinh Phật để tự giác ngộ, đúng lúc hắn đi hiệu sách, người chưởng quỹ nói cuốn sách này rất hay, Tôn Kiệt vừa thấy nó liền thích, chữ viết rất đẹp, được viết một cách phong lưu. Những người trẻ tuổi thường yêu thích chữ viết khí phách hăng hái lại phóng khoáng.

Dù giá có đắt hơn bình thường rất nhiều nhưng đối với Tôn Kiệt thì đó cũng chỉ là một giọt mưa bụi.

Liễu Ứng Cừ nhìn vào cuốn ghi chép của mình, hắn tự trấn tĩnh bản thân và làm một vài bộ đề, lúc phục hồi lại tinh thần thì trời đã tối.

Trong lớp học vẫn còn có người, Tiêu Minh nháy mắt với Liễu Ứng Cừ, rốt cuộc tâm tình của Cổ Chiến cũng đã cảm thấy tốt hơn, ba người cùng nhau đi ăn cơm.

"Lần này Cố Hoán Sùng lại đứng thứ nhất lớp Giáp."

"Bọn họ đều là thiên tài, lớp Ất bên này là Chu Trạch, lớp Bính vẫn là Cố Định, lớp Đinh là Ngũ Sinh.”

Những người này đều là số một trong mỗi lớp, mấy năm nay đều không thay đổi.

Những học trò đứng đầu trong bốn lớp này đều đã được phu tử nhận làm đệ tử thân cận, còn có Tiểu Táo Khai lại càng lợi hại hơn.

Trong đêm tối, Liễu Ứng Cừ và những người khác vẫn đang nói nhảm trong ký túc xá của mình.

“Chân ta đau quá.” Tiêu Minh bóp chân mình, khóa học cưỡi ngựa và bắn cung chiều nay là một cơn ác mộng đối với những thư sinh như họ.

Cổ Chiến: “Của ta cũng đau.”

Liễu Ứng Cừ không đau, hắn không đáp lời, hỏi một vấn đề khác: “Các ngươi đón dâu đi bao nhiêu sính lễ?”

Tiêu Minh nghe vậy liền hưng phấn, cảm thấy chân mình không còn đau nữa: “Tiêu chuẩn ở đây là một trăm năm mươi lượng bạc. Số bạc chúng ta đưa ra chủ yếu phụ thuộc vào bối cảnh gia đình của đối phương. "

“Vị hôn phu kia của ta xuất thân từ một gia đình bình thường ở huyện thành, ta vừa mới đưa nó cho hắn, nhưng vị hôn phu của ta rất tốt, ta muốn cho hắn nhiều hơn.”

Cổ Chiến: "Hỏi cưới ở trong thôn thì đơn giản hơn, sính lễ hai mươi lượng, ngoài ra còn tổ chức một bữa tiệc rượu, tặng hồng bao, hơn nữa còn phải có một căn phòng, nếu trong nhà có bò thì càng tốt."

Liễu Ứng Cừ thậm chí càng cảm thấy khó khăn hơn, nếu như nguyên chủ kết hôn cũng không tính là sính lễ, nguyên chủ đi rất ít, tất cả đều là Thẩm Thanh Ngô tặng.

Thẩm Thanh Ngô sống ở thôn một ngày cũng không chịu nổi, liền mua một căn nhà ở huyện thành, việc này chính là điều mà nguyên chủ mong muốn.

"Có người ngươi muốn đưa sính lễ sao?" Tiêu Minh hỏi.

"...Muốn hỏi gì hỏi đi." Liễu Ứng Cừ cười cười. Muốn ăn cơm mềm mà chưa ăn được.

“Tình lang của ngươi tặng ngươi hộp điểm tâm đó à?” Tiêu Minh cũng biết Liễu Ứng Cừ có một hộp điểm tâm có hoa văn Vị Tiên Cư, một hộp điểm tâm giá năm lượng bạc, chỉ có người có tiền mới mua được.

Liễu Ứng Cừ ừm một tiếng, thừa nhận cũng không có gì là không tốt, dù sao hắn cũng mua không nổi.

Tiêu Minh đã sớm từ trong cái miệng nhiều chuyện kia của Hạ Nguyên biết được Liễu Ứng Cừ cùng Thẩm Thanh Ngô có thể có quan hệ không rõ ràng, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng điều đó có thể là sự thật.

Những ngày ở học viện trôi qua nhanh chóng, Liễu Ứng Cừ và những người khác bắt đầu bước vào khảo thí.

Liễu Ứng Cừ ngồi ở tư thế chỉnh tề, phu tử giám thị dời chiếc ghế đẩu đặt lên bàn, trèo lên bàn rồi ngồi trên ghế đẩu, từ trên cao quan sát toàn bộ.

Liễu Ứng Cừ: "..."

Liễu Ứng Cừ nhìn lướt qua một lượt các câu hỏi, sau đó bắt đầu viết một cách nhanh chóng. Sau một thời gian, hắn bắt đầu lật trang, điều này gây ra áp lực tâm lý rất lớn cho những người trong phòng thi.

Khi thấy câu hỏi luận bàn là về chính trị nông nghiệp, từ xưa đến nay, vấn đề nông nghiệp luôn được ưu tiên hàng đầu trong các bài thi, mặt mày hắn nghiêm túc trước tiên ở trong lòng suy nghĩ phác họa sơ bộ sẵn trong đầu, lúc này mới hạ bút.

"Phu tử, ta nộp bài." Liễu Ứng Cừ thu dọn đồ đạc bước ra khỏi phòng thi.

Áp lực tâm lý của các thí sinh cùng phòng càng trở nên nặng nề hơn.

Không cần phải lo lắng, lần trước Liễu Ứng Cừ cũng nộp bài trước tiên, nhưng hắn vẫn đứng ở vị trí 30 ở lớp Đinh, Liễu Ứng Cừ này chính là thích thể hiện.

Cố Hoán Sùng vẫn còn đang làm câu hỏi luận bàn chính sách thì nhìn thấy bên ngoài một bóng người đi ngang qua cửa sổ, Cố Hoán Sùng đã nhận ra Liễu Ứng Cừ, đoán là hắn không thể viết tiếp nên đã nộp bài sớm.

Tầm nhìn của hắn không thể dừng lại ở học viện Thanh Thủy, hắn nên nhìn vào vị trí đứng đầu của các học viện khác, suy cho cùng, ở huyện thành Thanh Thủy còn có những học viện khác, nếu muốn tham gia kỳ thi giữa các học viện (Viện thí, trước khi tham gia thi Hương), tầm nhìn của hắn không nên quá thấp.