Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Lang Quân Thư Sinh Bạc Tình

Chương 18.1: Thi cử

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong học viện, Liễu Ứng Cừ đang ngồi trên ghế viết sách luận, dần dần trở nên thuận buồm xuôi gió hơn một chút.

Sự chăm chỉ của hắn hiện đã có kết quả, hắn cũng đã đọc xong được mấy cuốn sách dày kia.

"Tiểu sư đệ, Lưu phu tử buổi trưa kêu chúng ta đến chỗ của phu tử dùng bữa trưa." Ngũ Sinh gõ cửa nói.

“Được, đại sư huynh.” Liễu Ứng Cừ mấy ngày nay đều gặp ác mộng, trong những giấc mộng này, Thẩm Thanh Ngô đều nói “Ngươi nhất định phải thi đỗ một cái Thám Hoa.”

Khi Liễu Ứng Cừ cùng Ngũ Sinh đi vào trong chỗ ở của Lưu phu tử, Lưu sư nương đang đem đồ ăn bưng lên, Liễu Ứng Cừ nhanh chóng đến giúp đỡ.

Lưu sư nương nói: “Ngươi ngồi đi, ta tự mình làm.”

Liễu Ứng Cừ bưng bát đũa, cười nói: “Hoạt động tay chân một chút, sợ lát nữa ăn no căng.”

Ngũ Sinh cũng có thể giúp đỡ, nhưng lời nói của hắn không hay bằng lời nói của Liễu Ứng Cừ, lời này của Liễu Ứng Cừ làm cho Lưu sư nương rất vui vẻ, thấy Liễu Ứng Cừ chỗ nào cũng đều tốt.

Lưu phu tử khịt mũi: “Gần đây có món nấm xào, các ngươi nếm thử xem.”

Ngũ Sinh chính là một cái hũ nút, Lưu phu tử yêu cầu hắn làm cái gì hắn liền làm cái đó.

Liễu Ứng Cừ cũng ăn nhưng không nói gì, trước đó, hắn đã bị Lưu phu tử đánh khi đang nói chuyện trên bàn ăn.

Hắn ăn một miếng nấm xào, trong mắt mang theo ý cười.

Xem ra mọi thứ ở nhà đã tốt hơn, khi Liễu Ứng Cừ lần đầu tiên đến đây, ở nhà hắn chỉ có thể ăn cháo, với vài hạt gạo nổi trên mặt nước trong vắt cùng một miếng bánh nướng lớn, đối với hắn vẫn còn tốt, Đàm đại nương cùng Liễu Vân Nguyện chỉ ăn một bát canh trộn rau, đem một cái bánh bột ngô phân thành hai nửa, Đàm đại nương cùng Liễu Vân Nguyện mỗi người một nửa.

Sau khi ăn xong, Lưu phu tử nhấp một ngụm trà, nhìn hai đồ đệ của mình, Ngũ Sinh còn tốt đối với hắn thực tôn kính, đứng trước mặt hắn nơm nớp lo sợ, thực ra cũng không cần thiết phải như vậy, Lưu phu tử nghĩ thầm.

Về phần Liễu Ứng Cừ đứng ở một bên, quả thực trông rất tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, vừa để một người như vậy vào phòng, cả gian phòng liền sáng sủa lên, đối với hắn cũng không nơm nớp lo sợ.

"Còn có hơn mười ngày nữa đến ngày thi, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi." Lưu phu tử dặn dò nói.

"Vâng, phu tử." Liễu Ứng Cừ trả lời, trong lòng cảm thấy khẩn trương.

Ngũ Sinh cùng Liễu Ứng Cừ bước ra khỏi phòng làm việc của Lưu phu tử.

Ngũ Sinh: “Tiểu sư đệ, ta về trước ôn tập.”

“Được, đại sư huynh.” Liễu Ứng Cừ cũng biết, Ngũ Sinh rất coi trọng khoa cử, Ngũ Sinh là con trai cả trong gia đình, trong nhà có chút tài sản nhưng không nhiều lắm, từ khi còn nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành một tú tài, Ngũ Sinh cũng rất chăm chỉ.

Trong thời gian ôn tập này, Liễu Ứng Cừ tìm được chút thời gian rảnh rỗi để đến huyện thành một chuyến, giao quyển kinh Phật đã chép xong.

Trương chưởng quỹ hài lòng gật đầu, Liễu Ứng Cừ nói: "Thời gian tới ta phải tham gia thi cử, qua khoảng thời gian này, ta sẽ lại đến chép sách."

“Chuyện này là đương nhiên.” Trương chưởng quỹ cũng là người hiểu chuyện: “Liễu công tử, cứ chuyên tâm ôn thi cho tốt đi.”

Liễu Ứng Cừ chắp tay ở trước người và nói: "Đa tạ chưởng quỹ đã thông cảm." Liễu Ứng Cừ cảm thấy nhẹ nhõm khi chưởng quỹ đồng ý lời cáo lỗi của hắn, có thể lấy được hai lượng bạc từ việc chép sách, đó vẫn là một công việc có lợi nhuận, hắn không muốn từ bỏ.

Hắn bước ra khỏi hiệu sách, mua một ít giấy rẻ tiền, loại giấy hắn mua lần trước gần như đã sử dụng hết, giấy ở đây chỉ dùng được một mặt vì mực sẽ thấm vào, mặt kia không thể dùng được.

“Đại ca, ở đây thợ mộc nào giỏi nhất?” Liễu Ứng Cừ hỏi một nam nhân tráng kiện khoảng bốn mươi tuổi, nhìn thấy người này đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ mới toanh, hắn đoán người này sẽ biết.

“Thợ mộc nhà lão Trần tay nghề rất tốt, giá cả cũng phải chăng, ở ngay đầu ngõ.” Người nam nhân tráng kiện nhiệt tình chỉ đường: “Bên kia treo một tấm biển, một già một trẻ là đúng.”

Sau khi Liễu Ứng Cừ nói lời cảm tạ, hắn bước vào ngõ nhỏ, nơi này người đọc sách rất ít tới, còn là một thư sinh khôi ngô, tuấn tú, nên mọi người đều liếc nhìn hắn vài cái.

Tiểu phụ nhân cùng tiểu ca nhi trẻ tuổi thậm chí còn đỏ mặt vì xấu hổ.

Đi được một đoạn, hắn liền nhìn thấy một cửa hàng treo bảng hiệu, bên trong vang lên âm thanh cưa gỗ, một người đàn ông lực lưỡng cầm một khúc gỗ thô đi ra: “Ai?”

"Làm đồ."

Lão Trần có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Liễu Ứng Cừ, nhưng nghe thấy lời này liền cười: “Làm cái gì?”

Liễu Ứng Cừ từ trong ngực lấy ra bản vẽ do chính mình tự vẽ, đưa cho lão Trần: "Làm một bánh xe như trong bản vẽ."

Lão Trần nghi ngờ tiếp nhận, bản vẽ rất kỹ càng, chi tiết, lão Trần trầm ngâm một lát, rồi nói: "Ngươi muốn làm một bánh xe cao tám thước, giá cả không hề thấp."

Hắn không thể biết đó là loại xe gì, hắn chỉ có thể biết đó là một bánh xe lớn.

Liễu Ứng Cừ đã đặt cọc một lượng bạc và sau một thời gian sẽ quay lại nhận đồ. Hai lượng bạc vừa nhận được tới tay trong nháy mắt đã mất đi một nửa.

Hắn nhanh chóng mang một lượng bạc còn lại đến tiền trang, đưa cho chưởng quầy của tiền trang.

"Ta mượn mười lăm lượng bạc, trước tiên trả một lượng." Liễu Ứng Cừ nói.

Lý chưởng quầy hiếm thấy được Liễu Ứng Cừ ghi chép lại. Chẳng lẽ người này thật sự đã thay đổi rồi sao?

Liễu Ứng Cừ nghĩ rằng việc có vay có trả, thì vay lại sẽ không khó.

Thẩm Thanh Ngô đang ăn tiệc tại nhà của một người họ hàng thân thích, hắn cầm đũa lên mấy lần nhưng lại không gắp thức ăn, người họ hàng thân thích này là họ hàng của Thẩm phụ, người họ hàng ngoài mặt cười nói: “Ta nghe nói thời gian tới sẽ tổ chức thi Hương, thật hâm mộ những người nông dân còn có cơ hội tham gia khoa cử, nếu là thương tịch liền không được.”

(Thương tịch: đăng ký kinh doanh.)
« Chương TrướcChương Tiếp »