Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Lang Quân Thư Sinh Bạc Tình

Chương 17.2: Chuyện phiếm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi đến thôn Tây, Liễu Vân Nguyện đi vào sân nhà của Cao Đại, một bà lão đang ngồi trong sân phơi nắng, nghe thấy tiếng động, nheo mắt lại: "Là ai?"

"Ta là Liễu Vân Nguyện, mang theo trứng gà đến gặp đại ca ta." Liễu Vân Nguyện cũng khéo léo đặt những quả trứng vào tay hắn và nâng chúng lên.

Cao lão thái thái đột nhiên nở nụ cười trên mặt: “Tới cũng tới rồi, còn mang theo gì nữa?”

Liễu Vân Nguyện cũng không coi trọng lời nói này, Cao lão thái thái đã gọi Liễu Vân Hoa ra tới, Liễu Vân Nguyện vừa nhìn thấy đại ca liền nắm lấy tay Liễu Vân Hoa nói: "Cao lão nãi nãi, cho ta cùng đại ca nói chuyện một chút."

"Đi đi, đi đi." Cao lão thái thái cũng không ngăn cản.

Hai người đi đến trong phòng của Liễu Vân Hoa.

"Vân Nguyện, sao ngươi lại tới đây?" Liễu Vân Hoa hỏi: “Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì phải không?”

"Không phải, đại ca, ta nhớ ngươi, đã lâu lắm rồi ngươi không trở về thăm nhà." Liễu Vân Nguyện ra vẻ nũng nịu nói với Liễu Vân Hoa.

Ánh mắt Liễu Vân Hoa có chút phiền muộn: “Gần đây ta ở nhà bận quá.”

Đôi mắt sắc bén của Liễu Vân Nguyện nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay Liễu Vân Hoa, hắn nói: "Đại ca, vết thương trên tay ngươi là như thế nào?"

Liễu Vân Hoa hoảng sợ kéo tay áo che vết thương lại: “Cách đây vài ngày, đi ban đêm nên ta không thể nhìn rõ đường vào, thế là té ngã.”

"Đại ca, ngươi cần phải bôi thuốc mỡ." Có vết bầm lớn như vậy: "Nhân tiện, ta có thứ này muốn đưa cho ngươi."

Liễu Vân Hoa cảm thấy tính tình của đệ đệ mình so trước kia trở nên hoạt bát hơn, hắn cũng vui vẻ với sự thay đổi này, cười nói: "Sao vậy?"

“Hai mươi văn tiền cho ngươi cất giữ.” Liễu Vân Nguyện đặt tiền vào tay Liễu Vân Hoa: “Số tiền này là nhị ca đã cho ta.”

Liễu Vân Hoa muốn từ chối, nhưng Liễu Vân Nguyện lại không chịu: “Ta ở nhà ăn được mặc tốt, cũng không cần tiêu tiền cho cái gì.”

Sau đó Liễu Vân Nguyện kể về việc Liễu Ứng Cừ đã khiển trách bức lui lão Đặng như thế nào.

Liễu Vân Nguyện kể lại một cách sống động: “Lúc đó ta nghe mà muốn choáng váng, vừa thấy nhị ca, trong lòng liền nghĩ người đọc sách chính là khác hẳn. Cảm thấy nhị ca nên đi đọc sách, ta cũng không thể giải thích được chuyện gì đã xảy ra nhưng nhị ca so với những người xung quanh không giống nhau, đặc biệt nổi bật.”

Liễu Vân Hoa cũng cười rộ lên, sắc mặt giảm bớt ưu sầu: “Ứng Cừ là người hiểu chuyện, lại còn lợi hại như vậy.”

Hai huynh đệ còn nói thêm gì nữa, sau đó Liễu Vân Nguyện mở cửa chuẩn bị rời đi thì liền thấy Cao lão thái thái đã đứng ở cửa.

"Ta là muốn nói, Vân Nguyện, ngươi buổi trưa ở lại đây ăn cơm đi." Cao lão thái thái cười hiền từ.

“Không cần đâu, ta trở về nhà mình ăn là được.” Cao lão thái thái đứng ở cửa khiến Liễu Vân Nguyện giật cả mình.

Về đến nhà, Liễu Vân Nguyện cảm thấy Cao lão thái thái đứng ở cửa thực sự có chút sợ hãi, liền nói với Đàm đại nương chuyện này: "Nương, có phải hay không có chút kỳ lạ."

Đàm đại nương nghe nói Liễu Vân Hoa đi trong đêm té ngã bị thương, trong lòng có chút đau lòng, còn hành động của Cao lão thái thái thật ra bà không có để ở trong lòng: “Cao lão thái thái vừa lúc đứng đó, muốn giữ ngươi lại ăn bữa cơm, có thể có chuyện gì chứ.”

"Năm đó khi Cao Đại cưới Vân Hoa, cũng vì yêu thích hắn, đứa trẻ Vân Hoa này ngoan ngoãn, chịu khó, cũng làm người khác yêu thích."

Sau khi nói chuyện xong Đàm đại nương quay đi làm việc khác, nhưng Liễu Vân Nguyện vẫn để tâm chuyện này trong lòng, dự định sẽ nói với Liễu Ứng Cừ khi Liễu Ứng Cừ trở lại.

Liễu Vân Nguyện vừa rời khỏi nhà họ Cao, Cao lão thái thái liền đổi sắc mặt, chán ghét nhìn Liễu Vân Hoa: "Ngươi còn thất thần ở đó làm gì? Ngươi cho rằng ngươi là công tử nhà nào à, còn không mau đi làm việc! Suốt ngày về nhà mẹ đẻ, như thế nào không đi tố khổ, chỉ có ngươi là người không biết đẻ trứng, chỉ có cháu trai của ta mới là người có lòng tốt mới cưới ngươi về!”

"Ngươi phải biết ơn!!" Cao lão thái thái hung ác dùng cây gậy chống trong tay, đập mạnh vào đầu Liễu Vân Hoa.

"Ta lập tức đi làm." Liễu Vân Hoa không dám phản kháng.

Tính tình hắn vốn dĩ là người ngoan ngoãn, nhẫn nhục chịu đựng, Cao lão thái thái lại là trưởng bối, lại buộc tội danh cho hắn không thể sinh một đứa con, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu nhưng cũng phải chịu đựng.

“Nhà mẹ đẻ kia của ngươi cũng là si tâm vọng tưởng, mang cho mấy quả trứng như thể tỏ vẻ gia đình ngươi giàu có như thế nào.”

Cao lão thái thái lắc đầu, khinh miệt nói: “Liễu Ứng Cừ kia của nhà các ngươi khảo ba lần đều không có qua, còn muốn lần này thi đỗ một cái tú tài, hahaha, thật buồn cười.”

"Có thân thích như ngươi, ai dám cùng các ngươi kết giao, chính là một cái động không đáy! Thú nuốt vàng!"

Liễu Vân Hoa mở miệng, nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục làm việc.

Cao Đại buổi sáng đi làm về, lau một đống mồ hôi, thoáng nhìn Liễu Vân Hoa không có phản ứng gì, liền nói với Cao lão thái thái: “Hôm nay chúng ta đã đào hết nấm trên núi ở sau thôn, về sau sẽ không kiếm được tiền từ nấm nữa.”

“Cháu ngoan, mệt cho ngươi rồi.” Cao lão thái thái cảm thấy đau lòng cho Cao Đại, quay sang mắng Liễu Vân Hoa: “Sao ngươi còn không nhanh đi nấu cơm đi, cái đồ ca nhi lười biếng!”

Liễu Vân Hoa lên tiếng đáp lại, ở trong phòng bếp nhóm lửa nấu cơm, vừa nấu cơm vừa lau nước mắt.

Trước đây Cao Đại cưới Liễu Vân Hoa vì nhìn trúng hắn hiền lành, ngọt ngào, ngoan ngoãn, lớn lên lại xinh đẹp, nhưng lại không ngờ không thể đẻ được trứng, nằm trên giường giống như cá chết.

Chỉ có làm việc là nhanh nhẹn một chút.

Nghĩ đến việc mình đã tốn bao nhiêu công sức để cưới Liễu Vân Hoa, Cao Đại không khỏi cảm thấy khó chịu.

Cao Đại hỏi: “Ta nghe nói hôm nay Liễu Vân Nguyện tới gặp ngươi?”

“Còn mang theo một giỏ trứng gà, phải bồi bổ sức khỏe cho gia đình chúng ta.” Cao lão thái thái mặt mày hớn hở.

Trước đây Cao Đại nhìn thấy Cao lão thái thái tra tấn Liễu Vân Hoa cũng không giúp đỡ, hôm nay hắn lại đưa ra một lời khuyên hiếm hoi: “Nãi nãi, ngươi làm việc vẫn là thu liễm một chút, ta nghe người ta nói người đầu tiên hái nấm bán lấy tiền chính là từ Liễu Vân Nguyện kia truyền đến, hơn nữa lão Đặng còn bị Liễu Ứng Cừ đuổi đi.”

Mặc dù lão Đặng hùng hùng hổ hổ bỏ đi, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được lão Đặng kia là chạy trối chết, mọi người liền đem chuyện này kể lại như một câu chuyện cười, lúc đầu, nó chỉ được kể ở thôn Liễu, nhưng một khi người này kể cho người khác, người khác lại kể cho người nọ, cứ như vậy nó lan truyền sang các thôn khác.

Cao lão thái thái lớn tiếng nói: "Ta còn sợ hắn sao?! Một tên thư sinh khảo ba lần đều không qua! Sao hắn dám đánh ta! Hắn đến gây sự, chính là không cần thanh danh!"
« Chương TrướcChương Tiếp »