Chương 16.2: Hắn thật tốt bụng

Thực ra, còn nửa tháng nữa mới đến kỳ thi mà phu tử nhắc đến, nhưng khoảng thời gian như vậy cũng đủ căng thẳng rồi. Liễu Ứng Cừ cũng trở nên căng thẳng, hắn nghĩ đến học viện Nam Lộ, trong lòng cảm thấy nghẹn lời.

Trí nhớ của hắn rất tốt, nhưng hắn lại không có sở trường viết các luận đề liên quan chính sách (sách luận đề), trong mắt Liễu Ứng Cừ, chúng đáng ghét như luận văn vậy, chỉ biết tìm một cái chủ đề, hắn bắt đầu viết mà gặp nhiều khó khăn.

“Liễu huynh, Lưu phu tử có nói cái gì với ngươi hay không?” Hạ Nguyên hỏi.

“Lưu phu tử bảo ta trở về đem mấy cuốn sách đọc đến thuộc làu.” Liễu Ứng Cừ tiếp tục nêu tên vài cuốn sách, Hạ Nguyên cùng Tiêu Minh đều trầm mặc.

Mấy cuốn sách này dày cộp, nặng như gạch, nếu mang chúng đọc đến thuộc làu làu từ trên xuống dưới có mà chết người!

Không hổ là Lưu phu tử.

Liễu Ứng Cừ trở lại ký túc xá, tắm rửa xong, lấy cây trâm do chính mình làm ra, hắn vẫn chưa gửi nó đi, sau đó đem nó cất lại. Mở trang sách ra bắt đầu đọc.

Nhất định phải thi đỗ một cái Thám Hoa sao? Liễu Ứng Cừ trong lòng thở dài, hiện tại hắn muốn thi đỗ một cái tú tài đã là khó khăn lắm rồi.

Cơm mềm này quá khó.

Liễu Ứng Cừ đọc sách một lúc, tiếp đó lấy giấy bút ra viết công thức làm món chân gà ngâm ớt, chân gà, ớt ngâm, gừng, hoa hồi, vỏ quýt, lá nguyệt quế. Sau khi Liễu Ứng Cừ viết xong, hắn cất công thức vào túi tiền cũ nát của mình.

Đây là sự đảm bảo cho việc làm giàu, cho dù trở thành tú tài, hắn cũng không giàu, hiện tại trong người đều không có tiền tài, hơn nữa sau khi thi đỗ tú tài, hắn cũng sẽ không thể ở lại học viện Thanh Thủy nữa.

Học viện Thanh Thủy chỉ tiếp nhận những học trò chưa thi đỗ tú tài.

Hắn nghĩ như vậy nên mấy ngày liền hắn vừa đọc thuộc sách, Lưu phu tử vừa đưa ra các luận đề chính sách cho hắn làm, mỗi lần đánh giá đều là văn bế tắc.

“Còn mộng tưởng thi đỗ tú tài, vẫn là về nhà làm ruộng đi.” Lưu phu tử thở dài: “Ta chưa bao giờ gặp qua… Quên đi, ta cũng lười để ý đến ngươi!”

Tệ đến mức chỉ nghĩ đến thôi, Liễu Ứng Cừ đã lên cơn đau tim.

Liễu Ứng Cừ ngủ thϊếp đi trong cơn tức giận.

Ở một góc khác của học viện, phòng làm việc của Lưu phu tử vẫn sáng đèn, hắn đang cầm một xấp bài tập của Liễu Ứng Cừ, ngay từ tờ đầu tiên, luận đề chính sách quả thực đã viết sai tè le, nói hưu nói vượn, nhưng từ tờ thứ hai đến tờ thứ ba liền bắt đầu có tiến bộ, Liễu Ứng Cừ có ngộ tính rất cao.

Lưu phu tử hài lòng vuốt râu: “Không tồi, còn cần mài giũa.”

Người không trải qua mài giũa, gian khổ, làm sao có thể đạt được thành công. Lưu phu tử tâm tình vui vẻ, ngâm nga một giai điệu.

Theo ý kiến

của hắn, Liễu Ứng Cừ hoàn toàn có thể đuổi kịp Cố Hoán Sùng, nhưng nền tảng của Liễu Ứng Cừ kém hơn so với Cố Hoán Sùng, đó là điều không thể tránh khỏi.

Lưu phu tử cũng không mấy ưa thích Cố Hoán Sùng, hắn luôn cảm thấy Cố Hoán Sùng tuy rằng không lộ ra ngoài, có lẽ chính hắn cũng không nhận ra vấn đề này, nhưng Lưu phu tử có thể cảm nhận ra được, hắn đối nhân xử thế quá khéo léo, khéo đưa đẩy, nếu ra làm quan, đại khái hắn sẽ đạt được vị trí cao, nhưng hắn không biết cấp dưới của mình sẽ làm gì.

(Khéo đưa đẩy: ít để bộc lộ khuyết điểm, khôn khéo.)

Ngược lại, Liễu Ứng Cừ sau khi bị bệnh trở lại, đôi mắt sáng hơn rất nhiều, nhìn cũng tốt hơn rất nhiều, nếu không Lưu phu tử cũng sẽ không muốn thu Liễu Ứng Cừ làm đệ tử.

“Lão đầu tử, ăn món này đi.” Lưu sư nương bưng đĩa thức ăn lên.

(Lão đầu tử: ông nó; ông ấy, ở đây là người vợ xưng hô với người chồng già.)

“Đây là cái gì?” Lưu phu tử nhìn đĩa đồ ăn có màu vàng vàng, động đũa gắp , bỗng nhiên hai mắt sáng lên, vội vàng động đũa mấy lần.

“Gần đây có một tửu lâu ra mắt món ăn mới mới, nó được gọi là nấm xào, ta đã ăn một phần và mang về một phần.” Lưu sư nương cười khi thấy Lưu phu tử đang thưởng thức món ăn.

“Nấm? Không phải nó là thứ vừa đắng vừa chát sao?” Lưu phu tử cầm một miếng nấm trong tay, hắn vẫn có chút hiểu biết.

“Tửu lầu đã chế biến rồi, không ngờ sau khi loại bỏ vị đắng, chát lại có vị ngon như vậy.”

Lưu phu tử gật đầu: “Đúng vậy.”

Hắn cúi đầu tiếp tục ăn.

“Nấm này đang bán rất chạy ở huyện thành.” Lưu sư nương tiếp tục nói với Lưu phu tử: “Hiện giờ có nhiều người lên núi hái nấm đem đi bán.”

“Ngày mai lại đi mua thêm hai đĩa nữa, chờ đến lúc Ngũ Sinh và Ứng Cừ đến, để bọn chúng cũng nếm thử đi.” Trong lòng Lưu phu tử vẫn nghĩ đến hai đệ tử của mình.

“Được, ngày mai ta sẽ mua thêm, ta thấy Ứng Cừ lớn lên rất đẹp, ta chưa từng gặp qua ai mà ấn tượng như vậy.” Hiển nhiên là vẻ ngoài điển trai của Liễu Ứng Cừ đã tạo ấn tượng tốt với Lưu sư nương.

Lưu sư nương cũng biết Lưu phu tử vẫn luôn nói Liễu Ứng Cừ, lão già này chính là một người nghiêm khắc.

“Hắn chỉ là đẹp trai thôi, đẹp trai thì có thể dùng làm đồ ăn sao?” Liễu phu tử hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Thanh Ngô về đến nhà, Tưởng La La mới thở phào nhẹ nhõm: “Công tử, lão gia không có tìm người.”

“Vậy là tốt rồi, La La, ngươi làm rất tốt.” Thẩm Thanh Ngô rời đi cùng với túi đồ, nhưng bây giờ hắn trở về, túi đồ cũng không còn nữa.

Tưởng La La thở dài, công tử nhà hắn quả thực bị ma quỷ mê hoặc con tim rồi.

“La La, trước tiên giúp ta thay y phục.”

Đột nhiên một thỏi bạc từ trên người hắn rơi xuống dưới, lăn một vòng lộc cộc lộc cộc, Tưởng La La đem bạc nhặt lên: “Công tử, là năm lượng bạc.”

Tưởng La La không để ý, bạc trên người công tử nhà hắn có rất nhiều, hắn đang định đặt số bạc đó vào nơi Thẩm Thanh Ngô thường cất.

Thẩm Thanh Ngô cầm lấy bạc, có chút cao hứng, lại có chút không vui, phàn nàn: “Có người nào mà không muốn bạc.”

“Đem năm lượng bạc này đặt vào một chiếc hộp khác.” Thẩm Thanh Ngô miễn cưỡng đưa năm lượng bạc cho Tưởng La La.

Tưởng La La nhận lấy số bạc bỏ vào một cái hộp khác, trong hộp còn có một giấy nợ cùng một tờ ngân phiếu trị giá năm mươi lượng bạc.

“La La, ngươi nói xem nếu có người muốn cưới ta, cha ta sẽ đưa ra phần lễ bao nhiêu nhiều hay ít?” Thẩm Thanh Ngô có chút lo lắng.

Trong nhà Liễu lang rất nghèo.

“Này phải xem lão gia định như nào.” Tưởng La La nghĩ thầm ít nhất phải năm vạn lượng bạc đi.

Buổi tối cùng Thẩm phụ cùng nhau ăn cơm, Thẩm Thanh Ngô đỏ mặt khi nghĩ đến Liễu Ứng Cừ, lại ăn thêm mấy bát cơm.