Liễu Ứng Cừ nhất thời không kịp phản ứng, nhưng sau khi phản ứng lại, hắn nhanh chóng nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, đặt vào bên eo Thẩm Thanh Ngô, giúp cho hắn đứng vững.
“Ngươi không sao chứ?” Liễu Ứng Cừ quan tâm hỏi, lỗ tai ẩn dưới mái tóc đen có chút đỏ bừng.
Liễu Ứng Cừ phản ứng quá nhanh, Thẩm Thanh Ngô còn chưa kịp nhào người vào, cũng chưa kịp lấy ra cây thước mềm giấu trong tay áo.
Thẩm Thanh Ngô có thể cảm nhận được tay của Liễu Ứng Cừ vòng qua eo mình, một loại cảm giác nóng rát, nhưng Liễu Ứng Cừ lập tức nắm chặt bàn tay thành nắm đấm.
Thẩm Thanh Ngô sửng sốt một lát, cảm nhận được động tác của Liễu Ứng Cừ, trong lòng dâng lên một cảm xúc không rõ ràng, Liễu Ứng Cừ lại không chiếm tiện nghi của hắn, người hắn nhìn trúng quả thực là một người ấm áp, có chừng mực.
Liễu Ứng Cừ còn đang hỏi cái gì đó, Thẩm Thanh Ngô không còn nghe rõ nữa, nhịp tim đột nhiên tăng tốc.
Thẩm Thanh Ngô ngẩng mặt lên, nở nụ cười: “Liễu lang, ngươi thật tốt.”
Bây giờ có phải là lúc để nói cái này không? Liễu Ứng Cừ tiếp tục hỏi: “Chân ngươi thế nào rồi? Có đau không?”
“Ta không có việc gì, chân cũng không bị thương, có lẽ là giẫm phải đá.” Thẩm Thanh Ngô ngồi ở trên tảng đá, nhìn Liễu Ứng Cừ vào lúc này, càng không muốn rời mắt.
“Cẩn thận một chút, may là không có chuyện gì xảy ra.” Liễu Ứng Cừ nghiêm túc nói.
“Ngươi đứng lên đi.” Thẩm Thanh Ngô quang minh chính đại lấy thước dây trong tay áo ra.
Liễu Ứng Cừ ngoan ngoãn đứng dậy, nghi hoặc nhìn Thẩm Thanh Ngô.
“Ta thấy y phục của ngươi có chút cũ, để ta đo lại kích thước rồi may cho ngươi một bộ mới.” Thẩm Thanh Ngô ra hiệu đi tới gần Liễu Ứng Cừ.
“Y phục vẫn có thể mặc được, không cần phải may mới.” Liễu Ứng Cừ nghĩ một đằng nói một nẻo, kỳ thực hắn rất thèm y phục mới.
“Ngươi đứng yên một chỗ là được.” Thẩm Thanh Ngô lấy một cây thước dây ra, tiến lại gần Liễu Ứng Cừ để đo vòng eo của hắn, tiếng hít thở cùng hơi thở nóng hổi của Thẩm Thanh Ngô khi lại gần khiến Liễu Ứng Cừ phải quay đầu chỗ khác, quả táo nhỏ của hắn trượt lên trượt xuống một lúc.
Khuôn mặt Thẩm Thanh Ngô cũng có chút đỏ bừng, đột nhiên cảm thấy có chút khó thở.
Vòng eo Liễu Ứng Cừ không có chút mỡ thừa, thật trơn tru. Khi đến gần, hắn có thể cảm nhận được nhịp đập trong l*иg ngực của Liễu Ứng Cừ.
“Nâng cánh tay lên.” Thẩm Thanh Ngô nói.
Liễu Ứng Cừ nâng tay lên, Thẩm Thanh Ngô đo chiều dài cánh tay của hắn, chẳng bao lâu sau Thẩm Thanh Ngô đã nhanh chóng đo xong kích thước cơ thể của Liễu Ứng Cừ, Thẩm Thanh Ngô cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.
Hiện tại hắn cảm giác toàn thân đều là hơi thở của Liễu Ứng Cừ.
“Còn có một hộp điểm tâm, nhớ ăn nhé.” Thẩm Thanh Ngô lại từ trong túi lấy ra một hộp điểm tâm.
“Còn có năm lượng bạc, ngươi cầm đi.”
“Cái này không được.” Liễu Ứng Cừ dời tầm mắt.
Liễu Ứng Cừ ăn xong một con vịt nướng, lại cầm một hộp điểm tâm, còn có năm lượng bạc, Liễu Ứng Cừ có chút sửng sốt, Thẩm Thanh Ngô tới gặp hắn đã làm hắn rất kinh ngạc rồi, lần này còn đo kích thước làm y phục mới cho hắn, còn mang theo đồ ăn.
Thẩm Thanh Ngô nói: “Ta sợ ngươi không muốn lấy bạc ta đưa nên lần này đưa ít một chút, không đồng ý không được.”
Còn chu đáo như vậy, Liễu Ứng Cừ cảm thấy bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Điều này hoàn toàn khác xa với nguyên tác, Liễu Ứng Cừ cúi đầu nhìn những thứ trên tay, cảm thấy có chút mềm lòng.
Sau đó làm cho bản thân thanh tỉnh lại.
Liễu Ứng Cừ do dự một chút, nói: “Ngươi…”
“Ngồi xe ngựa thật khó chịu, hôm nay đường lại bị tắc.” Thẩm Thanh Ngô nói.
Thật yếu đuối, mong manh, Liễu Ứng Cừ nghĩ thầm.
“Liễu lang, ngươi đọc sách chăm chỉ, ta về trước đây.” Thẩm Thanh Ngô mang khăn che mặt lên, chuẩn bị leo lên xe ngựa.
“Chờ một chút.” Liễu Ứng Cừ đột nhiên gọi Thẩm Thanh Ngô lại.
Ánh mắt mong đợi của Thẩm Thanh Ngô rơi vào trên người Liễu Ứng Cừ.
“Đi đường cẩn thận, đừng để ta phải lo lắng cho ngươi.” Liễu Ứng Cừ cười nói.
Thẩm Thanh Ngô chui vào trong xe ngựa, tâm tình lập tức vui vẻ hẳn lên: “Lý thúc, thúc có cảm thấy hắn cũng rất thích ta có phải hay không?”
Người đánh xe là một lão nhân của Thẩm phủ, nghe được lời này của công tử, hắn vui vẻ nói: “Công tử, ta không biết giữa các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
“Hắn chính là thực sự thích ta.” Thẩm Thanh Ngô hai tay ôm mặt.
“Công tử, ta không biết vị Liễu công tử đó có thực sự thích người hay không, nhưng vị Liễu công tử kia vẫn còn đứng ở chỗ đó nhìn xe ngựa chúng ta.” Lý thúc nói.
Thẩm Thanh Ngô nghe vậy, lập tức kéo rèm ra, nhìn thấy Liễu Ứng Cừ vẫn còn đứng đó.
Liễu Ứng Cừ giật mình khi nhìn thấy một người thò ra từ rèm xe và vẫy tay chào mình.
Trở lại lớp học, Liễu Ứng Cừ vẫn còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy rất đau lòng, năm lượng bạc, lại rời đi mất rồi. Nhìn đồ ăn dưới gầm bàn, ít nhất cũng có đồ điểm tâm để ăn.
“Liễu Ứng Cừ, đứng dậy trả lời vấn đề này.” Một vị phu tử kêu hắn đứng lên trả lời vấn đề.
Kể từ khi được Lưu phu tử nhận làm đệ tử thân cận, các phu tử ở nhiều môn học khác cũng thích kêu hắn đứng lên trả lời các vấn đề, điều này khiến những người lười biếng trong lớp học như Liễu Ứng Cừ cảm thấy một phen khổ sở.
Liễu Ứng Cừ trả lời xong vấn đề và ngồi xuống.
“Sắp tới sẽ làm bài khảo thí, các ngươi nhớ ôn tập thật kỹ.” Lúc tan học phu tử nhắc nhở một câu.
“Vừa rồi là ai kêu ngươi đi đến cổng sơn môn?” Tiêu Minh có chút tò mò hỏi.
“Liễu huynh, có người tới gặp ngươi à?” Hạ Nguyên nghe xong cũng nhìn sang.
Liễu Ứng Cừ gặp phải gay go nên liền nói: “Người nhà.”
Tiêu Minh cũng nhớ Liễu Ứng Cừ còn có hai ca nhi huynh đệ, bằng không còn có ai có thể tính là người nhà, ngoại trừ thân thích vậy chỉ còn lại thê tử cùng phu lang.
Hạ Nguyên: “Sắp tới lại có một kỳ thi, ta căng thẳng quá, lần này nhất định phải đạt được thành tích tốt.”
Kỳ thi này chắc hẳn là kỳ thi cuối cùng trước khi vào kỳ thi Hương, kỳ thi này rất quan trọng, nếu lần này có thể đạt được thành tích tốt, thì đến lúc tham gia kỳ thi Hương sẽ có chút tin tưởng.