Chương 15.2: Yêu cầu đối với cơm mềm cao như vậy

Tưởng La La chỉ có thể bất lực nhìn.

Thẩm Thanh Ngô ngồi lên xe ngựa.

Lần này hắn tới không đúng lúc, trên đường có chút tắc nghẽn, lúc đến học viện Thanh Thủy cũng có chút muộn, may mắn là hắn đem vải dệt bọc vịt quay, nên vẫn còn ấm nóng.

Hắn bị chặn lại ở cửa núi, “Học viện Thanh Thủy cấm người ngoài tiến vào.”

“Ta đang tìm Liễu Ứng Cừ ở lớp Đinh.” Thẩm Thanh Ngô cũng không tức giận.

Người gác cổng biết cái tên này, đồ đệ ngu ngốc mà Lưu phu tử thu nhận gần đây đã trở nên rất nổi tiếng.

“Ngươi chờ ở đây một chút, ta sẽ cho người đi tìm hắn.”

Người gác cổng nhìn Thẩm Thanh Ngô ăn mặc sang trọng, dáng người mảnh khảnh, nước da trắng nõn, tuy không nhìn rõ mặt nhưng khẳng định không tệ.

Trong lòng âm thầm hâm mộ Liễu Ứng Cừ.

Một người lớn lên đẹp đẽ, tuấn tú, dù có ngốc nghếch một chút cũng vẫn có người thích.

Đã có chuyện xảy ra với các học trò trong lớp của Liễu Ứng Cừ, có người lén trốn khỏi sơn môn vào ban đêm, đến câu lan trong huyện thành, điều này khiến một trong những lão phu tử của họ rất tức giận muốn chết.

(Câu lan: nơi múa hát, diễn kịch thời Tống, Nguyên Trung Quốc,... cận nghĩa thanh lâu, kỹ viện.)

“Đây quả thực là sự sỉ nhục của người có học thức! Thân là một người đọc sách, lại có thể trốn học, đi đến một nơi khói bụi mờ mịt, tơ liễu như câu lan?”

Lão phu tử tiếp tục nhập tâm, nói nhiều điều vô nghĩa, người như nào là quân tử...

Liễu Ứng Cừ có chút đói bụng, buổi trưa chỉ mới ăn một cái bánh bao cùng chút dưa muối, Liễu Ứng Cừ thở dài. Cuộc sống ở nhà hạnh phúc hơn, không biết nương cùng Vân Nguyện như thế nào rồi, hẳn là cũng không tệ lắm, Liễu Ứng Cừ nở nụ cười.

Hắn khá thích nương cùng Vân Nguyện, khi nào có nhiều bạc hơn, hắn sẽ mua thêm vài mẫu đất, trong nhà chỉ có ba mẫu đất, bấy nhiêu vẫn không đủ dùng, sau này hắn sẽ tích góp từng chút từng chút một, tích góp thật nhiều đến lúc đó hắn có thể thuê người làm ruộng trong nhà, còn những mẫu khác cho thuê đến tháng thu tiền.

Tối qua hắn đã vẽ xong bánh xe nước, khi nào có thời gian rãnh, hắn sẽ vào huyện thành tìm một người thợ mộc đáng tin cậy để xem qua, sau đó mang kinh Phật chép xong đến hiệu sách.

Cũng có thể tự làm một số món ăn vặt tại nhà để bán, đợi cho đến khi lúa trên đồng chín, có thể đem rơm rạ cắt đi, sẽ có một ít thời gian, đến khi mùa đông đến, Huyện thái gia của huyện Thanh Thủy sẽ huy động một số người dọn tuyết trên đường, tương đương với việc trưng thu, mỗi nhà mỗi hộ sẽ có một người, nhưng đối với tú tài có thể được miễn trừ lao dịch.

(Trưng thu: Chính phủ thu (ngũ cốc công, thuế, v.v.) từ các cá nhân hoặc đơn vị theo quy định của pháp luật. Ở đây có thể hiểu nôm na là thu công người, sử dụng sức lao động của người làm một số việc công.)

Về đồ ăn vặt, hắn thích ăn chân gà ngâm ớt, măng ngâm ớt và một ít khoai tây chiên, ăn lẩu cay vào mùa đông là ngon nhất.

Chỉ nghĩ đến những thứ này thôi, Liễu Ứng Cừ lại càng đói bụng hơn.

“Tan học rồi, các ngươi đi ăn cơm đi.” Lão phu tử giữ lại người đi câu lan tiếp tục giáo huấn cho hắn một trận.

“Ứng Cừ, chúng ta đi ăn cơm đi.” Tiêu Minh đối Liễu Ứng Cừ kề vai sát cánh.

“Các ngươi đi ăn cơm trước đi, ta đọc sách xong sẽ đi sau.” Cổ Chiến nói xong, bắt đầu nghiêm túc đọc sách.

“Mấy ngày nay tâm tình hắn không tốt, không phải hắn đã có vợ sao? Lương tâm vợ hắn không thể chấp nhận một chút cát bụi nào, khiến người trong nhà có chút tức giận.” Tiêu Minh vừa ăn vừa nói.

Liễu Ứng Cừ cũng nhớ tới trong nhà Cổ Chiến có không ít huynh đệ, khi huynh đệ có quá nhiều, hầu như tất cả đều đã thành thân và có những tâm tư nhỏ của bản thân.

“Gia đình ngươi có bao nhiêu huynh đệ?” Tiêu Minh trong nhà cũng có bốn huynh đệ, hơn nữa họ hàng thân thích cũng có rất nhiều, hầu hết con cái thời cổ đại đón dâu hoặc xuất giá đều còn rất trẻ.

“Nhà ta còn hai huynh đệ, đại ca đã xuất giá, gả ra ngoài, tiểu đệ còn ở trong nhà.”

Kiều Minh nghe vậy: “Nhà ngươi huynh đệ thật là ít.”

Liễu Ứng Cừ cũng rất thích gia đình hiện tại, không có quá nhiều mối quan hệ phức tạp, những người họ hàng thân thích đó cũng tránh mặt người nhà bọn hắn, sợ nhà hắn tìm bọn họ hỏi vay tiền.

“Liễu Ứng Cừ, ở cửa núi có một ca nhi tìm ngươi.” Có một người đến nhà ăn tìm thấy hắn.

Liễu Ứng Cừ đứng dậy, nghĩ xem ai sẽ đến tìm mình. Chẳng lẽ ở nhà đã xảy ra chuyện gì? Phản ứng đầu tiên trong đầu hắn là nghĩ tới Liễu Vân Nguyện.

Hắn vội vàng rời đi, khi đến gần cửa núi, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, bước chân dừng lại.

“Liễu lang.” Thẩm Thanh Ngô cũng nhìn thấy Liễu Ứng Cừ, hắn vui vẻ vẫy vẫy tay, tựa hồ muốn nhảy dựng lên.

Liễu Ứng Cừ không biết tại sao, nhưng trong lòng hắn có chút bối rối không thể nói rõ.

“Sao ngươi lại ở đây?” Liễu Ứng Cừ giọng điệu chậm rãi, vô thức giúp Thẩm Thanh Ngô cầm lấy bọc đồ trong tay.

Thẩm Thanh Ngô có chút đỏ mặt, vặn xoắn tua ngọc bội của mình: “Ta chỉ là… chỉ muốn gặp ngươi một chút thôi.”

Có chút không thể chống đỡ, lỗ tai Liễu Ứng Cừ có chút tê dại.

Liễu Ứng Cừ nhỏ giọng nói: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.”

Hắn dẫn Thẩm Thanh Ngô đến một tảng đá lớn, Thẩm Thanh Ngô lấy vịt quay trong túi ra đưa cho Liễu Ứng Cừ: “Ta đã ăn qua thức ăn ở nhà ăn học viện Thanh Thủy, không ngon lắm, cho nên ta mang vịt quay cho ngươi.”

Liễu Ứng Cừ thực sự có chút kinh ngạc, Thẩm Thanh Ngô cùng nguyên chủ ở bên nhau chưa được bao lâu, mỗi lần đều dùng bạc tống cổ nguyên chủ đi, giờ lại quan tâm hắn ăn ngon hay không ngon.

“Nhìn xem, ngươi gầy đi không ít, việc đọc sách chắc hẳn rất vất vả.” Thẩm Thanh Ngô không thích đọc sách, hắn đau lòng thay tình lang của mình.

Thẩm Thanh Ngô ở gần đến mức Liễu Ứng Cừ có thể ngửi thấy mùi thơm của Thẩm Thanh Ngô, hắn cười nói: “Cũng không thực sự vất vả lắm, ngươi không cần phải lo lắng.”

Thẩm Thanh Ngô nhìn Liễu Ứng Cừ ăn vịt quay, ánh mắt dừng ở trên người Liễu Ứng Cừ, không rời mắt được: “Đúng rồi, ta con mang theo một cuốn sách cho ngươi, Liễu lang, ngươi nhất định phải đọc sách thật chăm chỉ.”

Trên mặt Liễu Ứng Cừ lộ ra nụ cười, hắn còn chưa kịp nói một chữ “Được”, Thẩm Thanh Ngô vui vẻ tiếp tục nói: “Ngươi nhất định phải thi đậu Thám Hoa.”

Liễu Ứng Cừ cảm thấy chữ “Được” thật sự không thể nói ra lời.

Ở thời đại này, ăn cái cơm mềm yêu cầu cao như vậy sao?!!

Thẩm Thanh Ngô vẫn còn đang suy nghĩ về việc tự mình đo kích thước cơ thể của Liễu Ứng Cừ, hắn nhớ tới, từng có một ca nhi xinh đẹp thích nhào vào người cha hắn!

Hắn cũng vừa đẹp vừa tốt nên sẽ không sao đâu!

Thẩm Thanh Ngô thở dài, giả vờ cau mày, nhào vào người Liễu Ứng Cừ, Liễu Ứng Cừ vội vàng đưa một tay ra ôm lấy... eo Thẩm Thanh Ngô.

Liễu Ứng Cừ sửng sốt.

Vòng eo này nhỏ nhắn đến mức có cảm giác như có thể ôm được bằng một bàn tay, thực sự rất xinh đẹp, làn da trắng trẻo, eo thon chân dài.

Liễu Ứng Cừ đầu óc có chút ngốc, hắn..., hắn thực sự ôm eo người khác?!